Nàng kéo dài thời gian để Nam Cung Lưu Vân có đủ thời gian bình phục. Chỉ cần hắn hồi phục lại, chuyện giết Lý Ngạo Thiên không phải rất đơn giản sao?
Thế nhưng, chẳng lẽ việc này thực sự quá sức với Tô Lạc ư?
Nếu thực lực của nàng mạnh hơn Lý Ngạo Thiên, thì cũng không nói làm gì. Nhưng rất rõ ràng, nàng ở trước mắt Lý Ngạo Thiên, dường như chỉ là một con kiến hôi yếu ớt!
Trong lòng Tô Lạc cực kỳ ai oán.
Nhưng cho dù ai oán như thế nào, chuyện nên làm thì vẫn phải làm.
Tô Lạc chạy như bay, cây cối hai bên không ngừng lui về phía sau, bên tai là gió rét lạnh thấu xương.
Tô Lạc thi triển linh vũ bộ đến đỉnh điểm.Tuy nhiên, mặc dù tốc độ của nàng rất nhanh, nhưng mỗi bước đều thận trọng dè dặt, cố hết sức để không lưu lại dấu vết của bản thân.
Lý Ngạo Thiên điên cuồng đuổi theo phía sau Tô Lạc.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng truy sát một kẻ cấp ba bé nhỏ, chắc chắn là một việc rất đơn giản, thật sự là dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, mãi cho đến lúc hắn thật sự chạm mặt Tô Lạc, mới biết nha đầu này giảo hoạt đến nhường nào, quả thật giống như con cá trạch trơn bóng, chạm vào là trượt mất, cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng càng là như thế, Lý Ngạo Thiên càng đuổi cùng tận không buông.
Hắn ta lúc này đã hoàn toàn quên mất Nam Cung Lưu Vân rồi.
Ở trong núi hoang rừng rậm, đường nhiều mà tạp nham, điều này giúp Tô Lạc có thêm cơ hội sống sót.
Nàng đặc biệt chọn con đường khó đi nhất để chạy trốn, nhưng do có sự giúp đỡ của linh vũ bộ, cho nên tốc độ vẫn nhanh đến cực điểm như trước đó.
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.
Đêm này, Tô Lạc không nhóm lửa, nàng chọn một sơn động nhỏ để ẩn núp.
Sơn động rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Tô Lạc cuộn mình ẩn náu.
Đêm nay, đặc biệt dài.
Ngoài núi gió lạnh thấu xương, tiếng gió gào thét.
Trên bầu trời, ánh trăng bị tầng mây che khuất, chỉ để lại hình ảnh mờ nhạt.
Nhưng hiện tượng này đối với Tô Lạc thì lại càng có lợi.
Gió đang gào thét, có thể cuốn đi mùi hương và vết tích mà nàng lưu lại. Mức độ khó khăn để Lý Ngạo Thiên đuổi bắt nàng sẽ được tăng thêm.
Đột nhiên, Tô Lạc cảm thấy trong không gian có sự thay đổi, nàng theo bản năng tiến vào bên trong điều tra.
Điều khiến nàng cảm thấy vui mừng là, lúc này ở trong không gian, Tiểu Thần Long vốn do đã nuốt một lượng lớn tinh thạch, mà khiến cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Đồng thời, ánh mắt của Tô Lạc cũng nhìn về phía bên kia.
Nàng nhìn thấy một viên đá đỏ như lửa.
Lúc đó ở Tử Ngư Điện, lòng bàn chân nàng đã đá phải hòn đá này. Lúc đó tâm thần của nàng gần như vẫn bị câu dẫn, diều này khiến nàng có chút rùng mình khi nghĩ lại.
Tô Lạc từ trong không gian lấy ra viên đá màu lửa đỏ đó, cầm trong tay ngắm nghía kỹ càng.
Viên đá này rốt cuộc là thứ gì? Có quá khứ thần bí như thế nào?
Tô Lạc luôn cảm thấy, viên đá này không hề bình thường, dường như có một câu chuyện kéo dài từ thời xa xưa.
Đột nhiên, Tô Lạc cảm thấy ngón tay đau nhói. Nàng phát hiện ra ngón tay của mình trong lúc vuốt ve hòn đá màu lửa đỏ này, đã bị cọ sát tạo ra một vệt máu.
Giọt máu rất nhanh đã dung nhập vào bên trong hòn đá màu lửa đỏ, trong nháy mắt biến mất không để lại dấu vết nào.
Hòn đá này còn biết hút máu ư? Tô Lạc liền trở nên cực kì tò mò.
Nàng suy nghĩ một chút, liền cắt ngón tay, dòng máu đỏ tươi tí tách rơi xuống viên đá lửa.
“Hít khà hít khà hít khà!” Nàng dương như có thể cảm nhận được rõ ràng âm thanh hút máu của viên đá lửa.
Cái này...sao lại có thể?
Tô Lạc có chút ngạc nhiên lật qua lật lại viên đá để quan sát, không cho nó thêm máu nữa.
Đột nhiên, hòn đá lửa dường như mất hứng, phát ra một âm thanh chói tai: “Meo!”
Âm thanh giống như tiếng mèo kêu, the thé chói tai, vang vọng khắp đỉnh núi yên tĩnh.