Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 461: Lưu vong ở đảo biệt lập (2)



Nếu trên đường Tô Lạc cứ không ngừng nói với hắn về giá trị của bí kíp kia thì nói không chừng hắn đã nhịn không được mà tung quyền đánh Tô Lạc rồi.

Tô Lạc nhìn bầu trời, cố ý thở dài: “Xem ra đêm nay muốn đạt được mục đích, sợ có chút khó khăn.”

“Dừng lại nghỉ ngơi.” Lý Ngạo Thiên suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút. 

Một ngày một đêm, Tô Lạc chạy choáng váng mặt mày, hắn ở phía sau đuổi theo cũng không nhẹ nhàng, đặc biệt là tinh thần lực tiêu hao quá mức khiến đầu hắn có chút đau nhức.

Hắn cần thời gian để tinh thần lực khôi phục lại.

Lý Ngạo Thiên thuận tay lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ, hừ lạnh với Tô Lạc: “Xú nha đầu! Có phải muốn tranh thủ lúc ta tu luyện mà chạy trốn?” 

Bị bắt làm tù nhân thì tất nhiên không thể thừa nhận rồi, Tô Lạc kiên quyết lắc đầu: “Ta chạy trốn bằng cách nào?”

“Hừ!” Lý Ngạo Thiên mới không tin lời nói dối của nàng, một tay hắn đẩy Tô Lạc, một tay dùng sợi dây thừng đỏ cuốn hai vòng ở trên cẳng chân nàng, sau đó cột nút kết.

“Thế này xem ngươi làm sao chạy?” Lý Ngạo Thiên đứng lên, bộ dạng hung dữ trừng mắt nhìn Tô Lạc, giọng nói lạnh lẽo kỳ dị, khiến người khác lạnh sống lưng. 

Đây là Khổn Tiên Sách, càng giãy giụa, bó càng chặt, càng khó cởi ra.

Trói bằng Khổn Tiên Sách có rất nhiều cách, chỉ có người dùng dây này mới biết bản thân trói bằng nút kết nào, cũng chỉ có hắn mới có thể cởi bỏ nút kết.

Cho nên, căn bản Lý Ngạo Thiên không lo Tô Lạc sẽ chạy trốn. 

Xử lý Tô Lạc xong, Lý Ngạo Thiên xoay người đứng lên, bay đến trên cây cổ thụ, nhắm mắt ngồi nghỉ.

Hắn tu luyện ở vị trí này rất tốt.

Góc độ vừa đúng chỗ Tô Lạc ngồi, chỉ cần hé mắt, thì có thể thấy nhất cử nhất động của Tô Lạc nơi đáy mắt. 

Tô Lạc lúc bắt đầu đương nhiên ngồi ngoan ngoãn.

Nàng ngồi dựa vào thân cây, không nhúc nhích nhắm mắt dưỡng thần, giống như đã chấp nhận sư thật mình là tù nhân, bộ dạng đành chịu phó mặc số trời.

Khóe miệng Lý Ngạo Thiên cười lạnh, trong mắt lóe lên tia nham hiểm. 

Phó mặc số trời? Trên hoang đảo này, ở trước mặt nàng, hắn là trời! Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nàng đi chết!

Nhưng giết nàng, quá tiện nghi rồi. Chờ đến lúc lấy được bí kíp, hắn sẽ không ngừng tra tấn nàng, cho nàng nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.

Lý Ngạo Thiên rất tự tin vào sức mạnh của hắn, cũng rất tự tin vào uy lực của Khổn Tiên Sách. 

Hắn xác định Tô Lạc không có khả năng chạy trốn.

Trên thực tế cũng chính xác như vậy, lúc này Tô Lạc nửa bước cũng khó dời.

Nhưng Lý Ngạo Thiên lại sai sót một chỗ. 

Tô Lạc cử động không được, nhưng Tiểu Thần Long có thể.

Nhìn Lý Ngạo Thiên không phát hiện sơ hở, Tô Lạc lén lút thả Tiểu Thần Long ra.

Nàng vốn muốn dặn Tiểu Thần Long đi quấy rối, ai biết vật nhỏ này thấy nàng bị trói như vậy, lập tức giận dữ, dùng miệng cắn đứt sợi dây thừng đỏ phía sau nàng. 

Chỉ nghe một tiếng động nhỏ “lộp cộp”.

Khổn Tiên Sách trong truyền thuyết, bảo bối mà Lý Ngạo Thiên rất tự tin lại trực tiếp bị Tiểu Thần Long cắn đứt rồi.

Tô Lạc nhất thời kinh hãi! 

Đây là bảo bối gì chứ! Lý Ngạo Thiên lại khoác lác trước mặt mình, khoe khoang trên trời dưới đất gì mà đều không có.

Ai biết được, căn bản không chống nổi một vết cắn của Tiểu Thần Long.

Lý Ngạo Thiên cảm thấy khác thường, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tô Lạc. 

Tô Lạc muốn nhắm mắt dưỡng thần đã không kịp rồi, thời gian cấp bách, nàng quẳng mặt mũi cười lấy lòng Lý Ngạo Thiên.

Lý Ngạo Thiên cảm thấy khóe mắt co giật, lạnh nhạt quay mặt đi chỗ khác.

Xú nha đầu giờ mới biết sợ hãi? Muốn sử dụng mỹ nhân kế? Vậy nàng mơ giấc mộng lớn ngàn năm đi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.