Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 464: Lưu vong ở đảo biệt lập (5)



Quả nhiên, gấu ngựa mẹ vừa nghe con nhỏ bị người khác lấy đi, lập tức nổi giận!

“Chạy mau!” Tô Lạc la lên một tiếng, ôm Tiểu Thần Long và gấu ngựa nhỏ đưa vào không gian, rải chân chạy ngược về đoạn đường ban nãy,

Nơi đó có Lý Ngạo Thiên! 

Gấu ngựa mẹ nào còn lo lắng suối ngọt trên mặt đất nữa, tứ chi đồ sộ chạy đi, bay theo phía sau Tô Lạc đang chạy trốn.

Gấu mẹ nặng ở năng lực, tốc độ không tính là nhanh nhất, cho nên trong tình huống này Tô Lạc chiếm ưu thế chạy trốn nhanh hơn, muốn đuổi kịp nàng cũng rất khó khăn.

Nhưng tốc độ của nó vẫn nhanh hơn so với Tô Lạc, thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai bên không ngừng được kéo gần. 

Trong lòng Tô Lạc không khỏi than khổ.

Lúc trước nàng cầu Lý Ngạo Thiên vĩnh viễn không thể đuổi tới, bây giờ lại ước Lý Ngạo Thiên giống như thần giáng xuống trần, ngay lập tức xuất hiện trước mặt nàng thì tốt rồi.

Khoảng cách không ngừng kéo gần, Tô Lạc mơ hồ có thể cảm giác gấu ngựa mẹ đang gào thét phun ra khí nóng với nàng. 

Mười mét...

Năm mét...

Ba mét... 

Khoảng cách giữa hai bên đã vô cùng gần.

Mắt thấy gấu ngựa mẹ nhảy một bước là có thể tóm được Tô Lạc.

Ở thời điểm mấu chốt này! 

Lý Ngạo Thiên giống như thần tiên rơi xuống, dáng người rắn rỏi đứng ở trước con đường lớn, tựa như đợi Tô Lạc tự mình chui đầu vào lưới.

Trong lòng Tô Lạc lập tức vui vẻ!

Không sợ ngươi còn sống, chỉ sợ ta không còn sống. 

Nàng chạy như bay về phía Lý Ngạo Thiên, đồng thời vui mừng la lớn: “Lão đại, không phải ngươi muốn ăn gấu ngựa nhỏ sao? Ta tìm giúp ngươi rồi, cầm lấy!”

Lúc đang nói, Tô Lạc đem con gấu ngựa nhỏ ném vào ngực Lý Ngạo Thiên.

Lý Ngạo Thiên không ý thức nhận lấy, đồng thời hắn nhíu mày. 

Xú nha đầu này nói hươu nói vượn gì vậy? Ai là lão đại của nàng? Thật là khôi hài.

Chẳng qua gấu ngựa nhỏ... Lập tức hai mắt Lý Ngạo Thiên sáng lên.

Nghe nói gấu ngựa nhỏ có tác dụng khôi phục dung mạo rất thần kỳ, dung mạo hắn bây giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn, bây giờ cần nhất là gấu ngựa nhỏ. 

Xú nha đầu này cuối cùng cũng làm được chuyện tốt.

Lý Ngạo Thiên vững vàng nhận được gấu ngựa nhỏ, nhưng không đợi hắn ổn định, lập tức một con gấu ngựa to lớn mạnh mẽ nhảy ra từ phía sau Tô Lạc, hung hăng đánh về phía Lý Ngạo Thiên!

Lý Ngạo Thiên nhất thời không tránh được, trên mặt bị móng tay sắc nhọn xẹt qua, để lại một vết máu thật sâu. 

Trong lòng Lý Ngạo Thiên lập tức kinh hãi, không khỏi mắng lớn một tiếng.

Vốn biết xú nha đầu này không có lòng tốt, thì ra thiết kế chuyện này để hại hắn.

Nhưng bây giờ mặt hắn bị thương, còn bị con gấu ngựa kia bám theo, Lý Ngạo Thiên biết Tô Lạc thiết kế hắn, vẫn phải vì nghĩa quên mình mà đâm đầu vô. 

Đây là kế của Tô Lạc.

Trong lòng gấu ngựa đã nhận định Lý Ngạo Thiên là chủ mưu, là hắn ăn cục cưng của nó, hận thấu xương Lý Ngạo Thiên.

Mặt Lý Ngạo Thiên bị hủy, đã sớm nổi giận đùng đùng, làm sao có thể bỏ qua cho con gấu ngựa to lớn này? 

Vì vậy, một người một thú hỗn chiến.

Trong một thời gian ngắn, đánh nhau tới mức khó tách ra.

Lý Ngạo Thiên là cường giả cấp bảy. 

Gấu ngựa lớn là ma thú cấp bảy.

Hai bên sức mạnh không khác nhau mấy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Tô Lạc căn bản định bỏ chạy. 

Nhưng bây giờ trốn ở trong rừng cây, cẩn thận quan sát cuộc chiến.

Hai bên đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng nàng không biết có may mắn này không.

Lý Ngạo Thiên rất giảo hoạt. 

Kỳ thật nói về thực lực của hắn, hắn không thể so với gấu ngựa lớn được trời ban thần lực được.

Nhưng hắn vận may tốt, trong tay cầm một con gấu ngựa nhỏ, mỗi lần gấu ngựa mẹ ra đòn trí mạng, hắn đều xảo quyệt mang gấu ngựa nhỏ ra đỡ trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.