Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 467: Hỏa diệm cốc (2)



Lúc này lớp sóng cuồn cuộn, không khí sôi trào, cổ thụ xung quanh đều bị nhổ tận gốc, chia năm xẻ bảy.

Mặt đất lưu lại bàn tay tạo thành hố sâu đủ đem người vùi xuống.

Trong lòng Tô Lạc sợ hãi nhìn bụi đất đang bay lên, xoay người chạy như bay về phía trước. 

Vừa rồi nếu không phải Tiểu Thần Long tăng tốc độ cho nàng mười phần trăm, chỉ sợ nàng sẽ bị một chưởng của Lý Ngạo Thiên trực tiếp đẩy xuống hố kia.

“Chết tiệt!” Một chưởng của Lý Ngạo Thiên chưa đánh trúng, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ.

Hắn đã tính toán ổn thỏa mọi việc rồi. 

Tốc độ xú nha đầu kia đã như gió mạnh tăng đến cực hạn, hắn biết rõ tốc độ và đường nàng chạy trốn, một chưởng này giáng xuống có thể chôn sống nàng.

Nhưng ai ngờ được ngay tại thời điểm cuối cùng, tốc độ của nàng đột nhiên tăng vọt lên, khiến cho mưu kế của hắn thất bại trong gang tấc.

Trên mặt Lý Ngạo Thiên hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hắn cười lạnh: “Được, né được lần đầu tiên, phải xem ngươi có bản lĩnh né lần hai hay không!” 

Một chưởng không trúng, Lý Ngạo Thiên sẽ không từ bỏ mưu kế.

Nháy mắt thân hình hắn triển khai, mũi chân mượn lực ngọn cây, trong không khí hiện lên từng trận mờ ảo, khiến người khác chóng mặt hoa mắt.

Hắn kiên nhẫn bám sau lưng Tô Lạc, lúc nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười lạnh. 

“Oàng!” Một bàn tay to lớn chụp mạnh sau lưng Tô Lạc.

Tô Lạc có thể cảm nhận trận tập kích nguy hiểm, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng khiến nàng tuyệt vọng chính là.

Một chưởng kia gần như dính sau lưng nàng, thế nào cũng không thoát được, cuối cùng, chỉ thấy một bóng mờ to lớn nhanh chóng mạnh mẽ ở sau lưng nàng! 

Sức mạnh đáng sợ ác liệt!

“Phốc!” Tô Lạc chỉ cảm thấy một trận đau thấu tim từ sau lưng nàng lan rộng ra, cả cơ thể đau đớn muốn nổ tung.

Nàng nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi. 

Một tay nàng cầm tấm Ngọc Giản kia, còn tay kia che ngực, chân không ngừng chạy trốn về phía trước.

Tấm Ngọc Giản này là cha Tiểu Thần Long tặng cho, là võ công nhập môn của ấn tín Đại Hư Không.

Tổng cộng ba lớp, đáng tiếc bây giờ nàng mới tu luyện được lớp đầu tiên. 

Sử dụng nó, có thể giết chết Lý Ngạo Thiên, nhưng sau này nàng cũng không còn hy vọng tiến thêm một bước ở ấn tín Đại Hư Không.

Chưa đến thời điểm cuối cùng, Tô Lạc vẫn không nhịn được mà sử dụng tấm Ngọc Giản đó.

“Oàng!” Lại một chưởng mạnh mẽ đánh đến sau lưng Tô Lạc. 

“Phốc!” Tô Lạc lại phun một ngụm máu tươi, trước ngực toàn là máu tươi.

Tô Lạc vẫn như cũ chạy không ngừng nghỉ.

Cho dù người nàng đã sắp ngã, ngả nghiêng xiêu vẹo, nàng cũng không có ý định dừng lại. 

Tô Lạc không chú ý đến hòn đá đỏ như lửa nàng giấu trong ngực đang liên tục hấp thụ máu nàng phun ra.  

Hòn đá đỏ ban đầu đang dần lột xác, biến thành viên ngọc trắng như tuyết, trong suốt có thể nhìn thấy được.

Nhưng mà Tô Lạc đang lo chạy trốn, căn bản không chú ý đến điểm khác thường này. 

Đuổi theo sau Tô Lạc, khóe miệng Lý Ngạo Thiên nở nụ cười lạnh nhạt tàn khốc.

“Thú vị, đúng là trò chơi thú vị.” Lý Ngạo Thiên liên tục cười lạnh: “Xú nha đầu, một lần giết chết ngươi, đối với ngươi mà nói quá hạnh phúc rồi, nếu ngươi muốn chạy trốn, vậy cứ chạy đi!”

Mèo vờn chuột, sẽ không bắt được ngay lập tức, con mèo sẽ không ngừng trêu đùa con chuột, khi chơi đủ rồi mới tóm con chuột đó. 

Chủ ý của Lý Ngạo Thiên lúc này cũng là như vậy.

Chưởng của hắn đánh Tô Lạc chỉ mang ba phần sức mạnh, cho nên Tô Lạc liên tục phun ra máu, nhưng không thể chết ngay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.