Nếu hắn toàn lực đánh xuống, chưởng của hắn là của cường giả cấp bảy, chỉ sợ một chiêu xuất ra, Tô Lạc đã thành bánh nhân thịt.
Lý Ngạo Thiên đáng thương, mãi vẫn không hiểu cái gọi là đánh rắn không chết mà ngược lại bị hại.
Bây giờ hắn đùa giỡn Tô Lạc, trêu đùa nàng trong lòng bàn tay, rất nhanh, hắn sẽ biết cái gì gọi là hối hận.
Một chưởng của Lý Ngạo Thiên đánh vào lưng Tô Lạc.
Tô Lạc chỉ cảm thấy xương sống sau lưng mình như muốn trật đi, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, cơ hồ bước chân lảo đảo muốn quỳ xuống.
Lúc này tốc độ của Tô Lạc rất chậm, cả người xiêu vẹo, bước đi khó khăn, ánh mắt mơ màng mông lung, chỉ còn một chút thần trí, tựa như giây tiếp theo sẽ hôn mê ngã xuống đất.
Trong lòng nàng biết rõ Lý Ngạo Thiên, hắn muốn hại chết nàng như lấy nước ấm nấu chín ếch xanh.
Mà nàng chạy trốn là cơ hội duy nhất.
Căn bản Lý Ngạo Thiên không biết phía trước có chỗ hiểm yếu, nên để cho nàng một tia hy vọng sống sót, nếu biết, chỉ sợ hắn sẽ ở chỗ này liền ra đòn sát thủ.
Tô Lạc kéo bước chân nặng nề, cho dù liên tục bị dính chưởng, nhưng vẫn di chuyển về phía trước, khó khăn bước đi.
Tay nàng gắt gao cầm tấm Ngọc Giản kia.
Không, không được, còn chưa tới thời điểm cuối cùng, nàng phải kiên trì!
Trên đường đi mạnh mẽ chịu đựng như vậy, bị thương một chút, liền muốn dùng con át chủ bài ra sao?
Không, nàng vẫn kiên trì được.
Tiểu Thần Long sớm đã bị nàng thu hồi vào không gian. Bằng không, lấy tính tình bảo vệ chủ nhân của nó, khẳng định sẽ bảo vệ nàng.
Bởi vì Tô Lạc hiểu, không thể bị thương vô nghĩa như vậy.
“Ngao ngao ngao!” Trong không gian Tiểu Thần Long đứng lên, hai chân khẩn trương ghé vào tường, kích động phẩy phẩy.
Cuối cùng đến chưa?
Sắc mặt Tô Lạc tái nhợt suy yếu, nàng lau máu nơi khóe miệng, trong mắt lộ ra ý cười.
Xem ra, lần này Lý Ngạo Thiên lại phải hối hận rồi.
Phía trước xuất hiện một hang Hỏa Diễm.
Nghe nói sơn cốc này liếc mắt nhìn không thấy đầu, gần như vô tận, đột nhiên liền xuất hiện trước mặt Tô Lạc.
Ở bên ngoài sơn cốc, xung quanh đều là khí độc, một mảng tối om, khói mê cuồn cuộn, dơ tay không thấy năm ngón, đáng sợ chỉ có hơi thở nóng vô cùng.
Nếu như nói đảo hoang còn có ngư dân, đối phương nhất định sẽ khuyên bảo Tô Lạc.
Hang Hỏa Diễm là nơi cô độc nguy hiểm nhất, cho dù mạnh cấp tám cũng không dám đi vào.
Không ai biết Hang Hỏa Diễm dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu, chỉ biết là bên trong rất nguy hiểm, người đi vào đều không quay trở lại.
Xung quanh nó, ngoài tối om và khí độc, còn có nguồn nhiệt nóng vô cùng, có thể đem người kiêu ngạo nướng chính.
Phía sau, Lý Ngạo Thiên lại đánh một chưởng tới.
Lần này, Tô Lạc không có bất kỳ phòng ngự nào, nàng thả lỏng toàn thân.
Sức mạnh cường thế của một chưởng kia đánh tới, Tô Lạc nương theo lực đạo chưởng này, nhẹ nhàng bay lên, bị lực đánh của chưởng này ném về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Tô Lạc liền biến mất trong hang Hỏa Diễm.
Lý Ngạo Thiên nhìn bóng Tô Lạc biến mất, không khỏi kinh ngạc, trừng mắt nhìn vào hang Hỏa Diễm tối om.
“Xú nha đầu!” Lý Ngạo Thiên rống lên, rít gào, cuối cùng hung hăng ôm đầu hắn!
Hắn đúng là đồ con lợn!
Sao lại không nhớ những bài học đúc kết trước đó?
Mỗi lần đều nói chính mình, trực tiếp giết chết nàng, trực tiếp biến nàng thành bánh nhân thịt, nhưng mà mỗi lần.