Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 471: Hỏa diệm cốc (6)



Bỗng nhiên nó há cái miệng nhỏ của mình, một quả cầu lửa rất to đột nhiên được phun ra từ miệng nó, đập mạnh vào đầu Lý Ngạo Thiên.

Thuộc tính hỏa là một trong nhiều thuộc tính của Tiểu Thần Long.

Hơn nữa bản thân nó là long tộc kiêu hãnh, thuộc tính hỏa của nó cao quý hơn nhiều so với loài người. 

Tam vị chân hỏa được phun ra từ miệng nó, Tô Lạc cần phải thông qua sự nỗ lực huấn luyện không ngừng, nhưng thuộc tính hỏa của Tiểu Thần Long chính là  tam vị chân hỏa, chỉ cần sử dụng là được rồi.

Đây cũng chính là tài năng thiên bẩm mà Tô Lạc nhiều lần ngưỡng mộ và ghen tị Tiểu Thần Long có thiên phú của long tộc. Long tộc, quả thật nhận được sự ưu ái của đất trời.

Trong cầu lửa to đó có cả tam vị chân hỏa, đột nhiên đập lên đầu Lý Ngạo Thiên. 

Sự chú ý của Lý Ngạo Thiên đều tập trung trên người Tô Lạc, nhất thời không để ý, mãi tới khi cảm nhận được sự nguy hiểm, mới chú ý tránh qua phải rồi ngã nhào ra.

Quả cầu lửa to đó xém qua vai trái của hắn.

Không hổ danh là tam vị chân hỏa của long tộc, vai trái của Lý Ngạo Thiên chỉ bị xém qua một ít, băng sương ở chỗ đó liền tan chảy, thậm chí còn để lại vết sẹo nhỏ trên vai trái của hắn. 

Cuối cùng cũng phá được lớp phòng thủ của hắn!

Hơn nữa lại bị một con chó biết phun lửa phá vỡ!

Lý Ngạo Thiên trừng mắt nhìn con chó nhảy nhanh như chớp trong rừng nham thạch, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc vượt sức tưởng tượng. 

Con chó trước mặt không phải là con vật tầm thường.

Cầu lửa được phun ra từ miệng nó mạnh hơn nhiều so với các hệ hỏa mà hắn từng chiến đấu qua, sức sát thương trong đó mạnh hơn nhiều.

Lý Ngạo Thiên không nghĩ nhiều, hai chân giậm nhảy lên, hai tay đưa ra, lại dồn thêm lực, tư thế hết sức mạnh mẽ. 

Lý Ngạo Thiên cho dù nhìn rõ, ở Hỏa Diệm Cốc này, thuộc tính hệ băng của hắn bị hạn chế rất nhiều, cho dù là miễn cưỡng sử dụng thì thực lực cũng tiêu hao đi nhiều phần.

Tiểu Thần Long phát ra một âm thanh chói tai, chỉ nhìn thấy nó nhảy lên, rồi chạy hết từ nham thạch bên trái sang nham thạch bên phải, linh hoạt vô cùng, chưởng lực của Lý Ngạo Thiên vẫn không có cách này bắt lấy nó.

Lý Ngạo Thiên bị Tiểu Thần Long đùa giỡn dường như muốn gào khóc lên. 

Lúc này, Tô Lạc người đầy bụi đất lồm cồm bò dậy từ gò Hỏa Diệm.

May mà lúc lăn vào nàng dùng lực hệ mộc bao bọc lấy toàn thân, còn bản thân nàng là thuộc tính hỏa, cho nên không bị thương nhiều.

Tô Lạc âm thầm đứng sau lưng Lý Ngạo Thiên. 

Khóe miệng nàng cong lên cười lạnh.

Đột nhiên, chỉ nhìn thấy Đại Hư Không Thủ Ấn lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Ngạo Thiên, giống như một nham thạch khủng lồ đồ sộ.

“Gia!...” Tô Lạc hét lớn một tiếng. 

Ngay lúc đó, xuy không chưởng ấn đó đập mạnh vào đầu Lý Ngạo Thiên!

Lý Ngạo Thiên đang tập trung đánh Tiểu Thần Long di chuyển hết sức nhanh nhẹn, làm gì có thời gian mà để ý tới Tô Lạc. Hơn nữa hắn luôn xem thường thực lực của Tô Lạc.

Đại Hư Không Thủ Ấn giáng xuống. 

Lý Ngạo Thiên không kịp tránh, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, Đại Hư Không Thủ Ấn đập mạnh vào đầu Lý Ngạo Thiên.

Nhưng đáng tiếc, thực lực của Tô Lạc còn kèm xa với Lý Ngạo Thiên, cho nên Đại Hư Không Thủ Ấn này cũng  không mấy ảnh hưởng tới hắn.

Chỉ là, Tô Lạc đập vỡ một tảng băng sương trên đầu hắn. 

Không có băng sương hộ thể, trong chốc lát khí nóng cuồn cuộn trào vào.

Lý Ngạo Thiên mặt mũi tái xanh.

Hắn quay người chuyển sự chú ý của mình sang Tô Lạc như trước. 

Hắn quyết định trước mắt tạm thời bỏ qua cho con chó kia, tập trung tinh lực tiêu diệt con bọ chét Tô Lạc này trước.

Ai ngờ khi hắn vừa quay người qua đối phó với Tô Lạc, Tiểu Thần Long ẩn nấp phía trong khe nham thạch nhảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.