Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 474: Sinh tử tồn vong (1)



Lý Ngạo Thiên trước giờ luôn bị con chó đáng chết kia chọc giận.

Hắn ôm chặt lấy mông, đau tới mức nước mắt suýt rơi xuống, con chó con này lại dám chê thịt của hắn! Có nhầm không vậy!

Con chó đó mừng rỡ nhảy tới nhảy lui, rồi lại linh hoạt hơn, chạy với tốc độ nhanh hơn, Lý Ngạo Thiên thật sự hết kiên nhẫn rồi, nhưng hắn cũng không có cách nào để khống chế nó. 

Vậy là, Lý Ngạo Thiên quay người lại đối phó với Tô Lạc.

Lúc này trước mặt Tô Lạc là động Hỏa Diệm.

Cửa động rộng mở. 

Ngọn lửa phía trong đang cháy bừng bừng, sức nóng lan tỏa ra bên ngoài, giống như biển lửa không bao giờ tắt, sức nóng bên trong không biết còn mạnh gấp bao nhiêu lần.

Lý Ngạo Thiên khống chế cây mây, rồi trực tiếp vứt Tô Lạc đang bị trói thành nhộng kia và trong động.

Hỏa Diệm vô cùng nóng! Khiến người ta cảm thấy nóng tới cháy ra cháy thịt. 

Còn chưa vào trong mà Tô Lạc đã hoa mắt chóng mặt, nếu như bị rơi xuống đó thật thì cũng xong đời!

Đúng thời khắc nguy hiểm này...

Tiểu Thần Long liền nhảy qua, thấy đã không kịp, Tiểu Thần Long nhanh trí, hai chân nhỏ của nó quắp lấy cây mây, rồi ra sức cắn. 

Chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn vang lên, cây mây kia bị đứt làm đôi dưới hàm răng của Tiển Thần Long.

Khoảng cách giữa Tô Lạc và cái động đó chỉ còn đúng khoảng một cánh tay, nhưng dưới sự trợ giúp của Tiểu Thần Long nàng đã rơi xuống mặt đất, lại còn an toàn nhảy qua.

Tô Lạc rùng mình sợ hãi ôm lấy ngực. 

Vẫn là Tiểu Thần Long nhanh trí, nếu không nàng đã bị vứt vào trong Động Hỏa Diệm cháy thành tro rồi.

Lý Ngạo Thiên thấy Tô Lạc lại được cứu thoát một lần nữa, còn bản thân hắn lại vừa phí tổn vô ích, hắn tức đỏ mặt, vung cây mây trong tay lên.

“Nha đầu thối! Xem chiêu đây!” 

Nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc đã xảy ra.

Hắn lại phát hiện ở cuối đầu cây mây có một vật gì đó, nhìn kỹ, hóa ra là con chó nhiều lần làm hỏng chuyện của hắn!

Chỉ nhìn thấy hai móng của nó đang cào cào vào vây mây, miệng thì không ngừng cắn cắn nhổ nhổ, hắn nuôi cây mây này biết bao nhiêu năm mới được như vậy mà bây giờ lại đang trong mồm con chó kia là sao! 

Đây là sinh vật gì vậy? Chó bình thường sẽ ăn thực vật sao? Hai thái dương của Lý Ngạo Thiên dật mạnh, như khiến đầu hắn muốn nổ tung.

Lúc đó hắn không tiếp tục để ý tới việc trói Tô Lạc nữa, mà lại dùng cây mây để trói con chó đó lại.

Mục tiêu bé như vậy, chỉ cần trói lại cũng có thể giết chết nó rồi! 

Nhưng Lý Ngạo Thiên sai ở chỗ chính là giận quá mất khôn.

Tiểu Thần Long nếu như có thể cắn đứt được cây mây kia, thì còn có gì có thể làm khó được nó nữa sao?

Quả thực, lúc bắt đầu tiểu thần long bị bó tròn thành cái bánh ú, nhưng rất nhanh, nơi gần miệng nó lộ ra một cái động hình tròn, hơ nữa cái động đó càng ngày càng to, càng ngày càng to... cuối cùng, tiểu thần long nhẹ nhành chui ra từ chỗ đó. 

Lý Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn con chó đó bò ra, lập tức tự vỗ vào đầu mình, thất vọng không nói nên lời.

Hắn đúng là đầu heo mà!

Hắn nhận thua, thực sự thua. 

Con chó đó quả thật không phải là chó bình thường, còn lợi hại hơn cả long tộc, hắn thừa nhận bản thân đối phó không lại với nó.

Lý Ngạo Thiên vốn dĩ tưởng mình có thể nhanh chóng giết chết Tô Lạc, nhưng thất bại liên tiếp khiến hắn hiểu rằng.

Hắn đã ở trong này rất lâu rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa, linh lực của hắn sẽ nhanh chóng cặn kiệt, cho nên phải nhanh chóng giết chết nha đầu thối đó! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.