Lý Ngạo Thiên lại quay lại chuyên tâm đối phó với Tô Lạc.
Trong tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện từng bông tuyết trắng, bông tuyết có sáu cạnh sắc nhọn như lưỡi dao, tất cả số bông tuyết đó đều được hắn phi về phía Tô Lạc.
Tô Lạc trước đó ngã từ trên cao xuống, lại công thêm việc lục phủ ngũ tạng bị thương, cho nên lúc này đang ngồi dựa bên hòn nham thạch nghỉ dưỡng sức, nàng muốn di chuyển một bước cũng khó khăn vô cùng.
Rõ ràng nhìn thấy những bông tuyết sáu cạnh đó đang bay về phía mình, nhưng Tô Lạc không thể nào gượng dậy nổi, nàng như con cá đang lăn, lăn về phía sau tảng nham thạch, dùng sức nóng của nham thạch làm lá chắn.
Còn Tô Lạc vẫn chưa thể đứng vững, lại phát hiện ra nửa đoạn cây mây bị đứt đang cuộn lấy nham thạch phía trước Tô Lạc, và đang tách hòn nham thạch đó ra.
Vô số ám khí hoa tuyết kia bay tới chỗ Tô Lạc.
Tiểu Thần Long sớm đã nhảy chồm lên, đứng chặn trước mặt Tô Lạc.
Lúc này nó di chuyển xung quanh Tô Lạc, từng luồng long khí nóng rực được nó không ngừng phun ra...
“Xì xì xì!” nó phun long khí rất lâu, bông tuyết gặp phải uy lực của Hỏa Diệm Cốc, cùng với long khí của Tiểu Thần Long, khiến cho những bông tuyết kia cho dù có va vào người Tô Lạc cũng đã bọ bẻ cong đi rồi.
“Lý Ngạo Thiên, hóa ra cấp bảy như ngươi cũng chỉ có vậy.” Tô Lạc cong miệng cười lạnh, nhíu chặt mày, dường như đang cười cợt Lý Ngạo Thiên.
Đáy mắt Lý Ngạo Thiên hiện rõ sự tức giận, chỉ nhìn thấy hắn cười ha hả: “Nhưng như vậy thì sao? Ha ha ha, nha đầu thồi, vậy để cho ngươi biết thế nào cấp bảy! Chịu chết đi!”
Đột nhiên, trên mặt đất chỗ Tô Lạc ngồi nổi lên vô số băng nhọn, Tô Lạc nhanh chóng nhảy lên.
Chính lúc này...
“Xì xì xì!” một âm thanh vang lên.
Tô Lạc quay lại nhìn, trong ánh mắt hiện rõ sự kinh hãi.
Chỉ nhìn thấy cây mây ban đầu trong chớp mắt đã cao lên gấp mười lần, to hơn gấp mười lần, thực lực cũng tăng lên với tốc độ đáng nể.
Như vậy là thế nào? Lý Ngạo Thiên rốt cuộc đã làm gì? Cây mây đó làm sao lại to lên gấp mười lần như thế?
Lúc này thời gian không đủ để Tô Lạc suy nghĩ nhiều.
Bên phải của Tô Lạc là động Hỏa Diệm, còn phía bên trái là cây mây đang hừng hực sát khí, giống như quét sạch nghìn quân đang quét qua.
“Ầm!”
Chỉ nghe thấy một tiếng va đạp vang lên.
Thân hình của Tô Lạc cuộn lên cao, vẽ một đường parabol trong không trung, từ xa đạp xuống vào trong động Hỏa Diệm.
“Ử ử ử!” miệng Tiểu Thần Long phát ra một tiếng kêu thê thảm, chỉ nhìn thấy nó nhảy vọt lên cao, cùng với Tô Lạc nhảy vào động Hỏa Diệm.
Bất kể phía trước có đầy rẫy nguy hiểm, bất kể là sống hay chết, nó vẫn chọn cách đương đầu cùng với tiểu chủ nhân của nó.
“Ha ha ha!” Nhìn thấy Tô Lạc rơi xuống động Hỏa Diệm, Lý Ngạo Thiên cũng không khỏi kích động, hai tay khoát lại trước ngực, cười vang.
Báo được thù rồi! Báo được thù rồi!
Cuối cùng hắn đã giết chết được nha đầu thôi đó.
Nghĩ tới quãng đường truy đuổi giấu vết, biết bao khổ cực, biết bao sự khó khăn, còn biết bao lần hắn bị lôi ra làm trò đùa ác ý... từng việc hiện ra trước mắt, giống như đang tua lại.
Nhưng bây giờ tốt rồi, đại họa cuối cùng cũng được diệt trừ, nha đầu thối đó cuối cùng đã chết!
Cho dù nàng ta là thuộc tính hỏa, thì cũng làm sao chứ? Sức nóng bên trong động Hỏa Diệm với một người mới ở cấp ba như nàng ta thì không thể chịu được.
Chỉ cần nghĩ tới việc giờ đây nha đầu thối đó đã cháy thành tro, Lý Ngạo Thiên lại trở nên vui vẻ, cảm giác đó còn vui hơn khi nhận được bất kỳ bảo bối nào.
Đột nhiên, một sự chuyển động rất nhẹ truyền vào trong không khí.