Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 479: Sinh tử tồn vong (6)



Nếu như Tô Lạc tỉnh lại, chỉ sợ nàng sẽ rất kinh ngạc.

Lẽ nào Tiểu Thần Long là nguyên tố toàn hệ sao?

Những thứ nó phô diễn ra đã có hệ hỏa, hệ thủy, hệ sấm, bây giờ lại còn thêm hệ băng... không hổ danh là sự ưu ái của mẹ thiên nhiên, tài năng thiên bẩm này quả thực là nghịch thiên. 

Nhưng Tiểu Thần Long mới ở cấp năm, cũng chỉ vừa mới hết giai đoạn trẻ con, thực lực vẫn chưa mạnh, hơn nữa là do nhiệt độ ở trong động Hỏa Diệm này cũng có sự uy hiếp nhất định đối với nó, thế nhưng nó vẫn ra sức bảo vệ cho Tô Lạc.

Cho nên, chỉ một lát sau, Tiểu Thần Long không trụ được nữa, nó liền thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra thở hổn hển.

Thật là mệt mà, từ lúc sinh ra tới giờ nó chưa bao giờ mệt như thế. Trong khóe mắt nó lại long lanh hai hàng nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống trên người Tô Lạc. 

Tiểu chủ nhân tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Nước của nó sắp dùng hết rồi...

Nó có nơi thần kỳ không vào được, không thể uống bù nước... làm thế nào, làm thế nào bây giờ? Tiểu Thần Long lo lắng tới mức cái đuôi của nó đập lên đập xuống không ngừng, rồi lại không ngừng đi vòng quanh Tô Lạc.

Nhìn thấy thân thể tiểu chủ nhân lại nóng đỏ lên, tiểu thần long không còn cách nào khác, cho dù có khát, vẫn cố gắng phun ra lớp sương bao quanh người tiểu chủ nhân. 

Chính vì vậy, Tiểu Thần Long vừa chịu sự uy hiếp của địa hỏa, vừa phải phun ra làn sương để bảo vệ Tô Lạc, rất nhanh sau đó Tiểu Thần Long linh hoạt đáng yêu thường ngày đã ủ rũ xuống, rồi cuộn tròn lại, nằm cạnh bên người Tô Lạc, nhìn nàng...

Làm thế nào đây... ý thức của Tiểu Thần Long bắt đầu mơ hồ, xung quanh đó có một âm thanh lớn vang lên như có vật gì đó rơi xuống.

Nhưng, mệt quá, buồn ngủ quá... Tiểu Thần Long từ từ nhắm mắt... 

Lại nói đến Nam Cung Lưu Vân.

Sao băng rơi bình thường sẽ bay với tốc độ nhanh nhất.

Vừa bước vào, Nam Cung Lưu Vân đã có dự cảm chẳng lành. 

Độ nóng bên ngoài đã đủ cao rồi, nhưng độ nóng bên trong đó còn cao hơn bên ngoài gấp mười lần.

Lúc này xung quanh là hỏa diệm đùng đùng, cuồn cuộn ngút trời, cho dù là Nam Cung Lưu Vân cũng cảm thấy nóng tới rách da toác thịt nữa huống hồ là Tô Lạc.

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân vô cùng lo lắng, lớn tiếng gọi xung quanh: “Lạc Lạc... Lạc nha đầu... Lạc Lạc..” 

Từng tiếng vang ra, tiếng gọi sau to hơn tiếng gọi trước, tiếng gọi sau lại càng lo lắng hơn tiếng gọi trước.

Nếu như Lạc nha đầu thật sự rơi vào trong động này, thì ở đây lâu như vậy, chỉ có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì...

Nam Cung Lưu Vân nắm chặt tay, hậu quả sau đó hắn không dám nghĩ tới. 

Xung quanh hỏa diệm ngút trời, khí nóng bốc lên, làm giảm tầm nhìn, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào sau những tiếng gọi của Nam Cung Lưu Vân.

Trong lòng hắn lúc này cũng rất hỗn loạn.

Hắn hy vọng Lý Ngạo Thiên chỉ có âm mưu dụ mình xuống đó, vẫn hy vọng rằng Lạc nha đầu không phải là đang ở trong động này. 

Nam Cung Lưu Vân chưa đi được mấy bước, đột nhiên dưới chân giẫm phải vật gì đó, nó còn phát ra âm thanh rất nhỏ, còn cắn vào chân Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân phản ứng nhanh chóng, không đợi để bị nó cắn, liền nhấc nó lên.

“Chó con?” Nam Cung Lưu Vân đột nhiên vui mừng, dùng lực lay mạnh con vật nhỏ đó: “Mau chóng tỉnh lại, mau chóng tỉnh lại, chủ nhân của ngươi đâu?” 

Đây là linh sủng của Lạc nha đầu, nếu như nó đã ở đây, thì Lạc nha đầu chắc chắn cũng chỉ ở đâu đó xung quanh đây.

Tiểu Thần Long kiệt sức mở nửa mắt nhìn, vuốt nhỏ của nó chỉ chỉ trên mặt đất...

Tiểu Thần Long đáng thương sau khi bị lợi dụng xong liền bị quẳng một bên, con vật nhỏ bé đáng thương này ôm lấy cái mông nhỏ đang bị đau vì bị quẳng xuống đất, nhìn bóng lưng của Nam Cung Lưu Vân mà kêu lên, khóe mắt nó trào ra hai hàng nước mắt. 

Nam Cung Lưu Vân còn lòng dạ nào mà để ý tới nó nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.