Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 48



Tử Ô  mặt lạnh đáp ứng một tiếng, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt Tô Vãn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, có chút chán ghét lườm qua, cuối cùng lên tiếng mà đi.

Chỉ là bị phạt bế quan? Dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng!

Tô Vãn tức giận đến mức thiếu chút nữa phát khóc, nàng kêu la công đạo đi qua muốn ôm đùi Tô Tử An.

Đáng tiếc bây giờ mặt mũi của nàng tràn đầy máu đen, hơn nữa nước mắt, mồ hôi, quần áo trên người lam lũ, lại lăn qua lăn lại ở trên mặt đất vài vòng, vô cùng bẩn, nhìn về phía trên, cả người không khác gì Lệ Quỷ.

Đáy mắt của Tô Tử An hiện lên một tia chán ghét.

Đứa con gái này cũng là không nên người!

Chỉ biết làm sự tình rối lên, lại không biết chia sẻ với hắn một chút nào!

Trong nội tâm của Tô Tử An hiện lên một tia tức giận, nhớ tới mấy ngày hôm trước, chính vì Tô Vãn, nên ở trước mặt thái tử khiến mình mất mặt một trận.

Mặc dù ở bên ngoài đều nói đó chính là Tô Lạc, nhưng tình hình thực tế bên trong như thế nào, người làm cha như hắn làm sao lại không biết?

Tô Tử An ghét bỏ mà rút  đùi về, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cũng trở về trong nội viện ba tháng, hảo hảo suy nghĩ cho tỉnh lại, hảo hảo học một ít từ Ngũ muội của ngươi đi!"

Đây chính là muốn nàng bế quan hả? Vẻ mặt Tô Vãn không cam lòng.

Còn muốn học hỏi Tô Khê? Ở chính giữa Tô phủ này, Tô Khê chính là người kiêu căng nhất đó biết không? Tô Vãn phiền muộn như muốn hộc máu.

"Phụ thân..." Tô Vãn còn muốn khóc lóc cầu xin

Nhưng Tô Tử An lại giơ tay lên, lạnh giọng, tức giận nói: "Con nối dõi! Kéo Tam tiểu thư về đi, từ đây hãy quản nàng thật kĩ!"

Nguyên một đám người đều không bớt lo lắng! Tô Tử An trùng trùng điệp điệp đánh một quyền lên chiếc bàn gỗ Hoàng Lê Hoa, lập tức trên bàn xuất hiện một cái ấn ký của nắm đấm thật sâu.

Gân xanh trên ót Tô Tử An nhảy loạn thình thịch.

Lão gia tử sắp xuất quan, Thiên Linh Thủy kia hoàn toàn không biết tung tích, còn có trương tàng bảo đồ kia, đến tột cùng là ở nơi nào? !

Tên tiểu tử thúi Tĩnh Vũ kia chết sống không thừa nhận, từ trong miệng hắn cũng không chiếm được bất kì tin tức gì hữu dụng.

Tô Tử An buồn rầu như muốn tóm hết mái tóc đen trên đầu.

Thật sự là cướp nhà khó phòng, chỉ tiếc là Tô Tử An không biết, cái nhà này tặc không phải là Tô Tĩnh Vũ, mà là cái người Tứ nữ nhi được nhận định là phế vật kia.

Hạt tía tô ô mặt lạnh đi vào sân nhỏ, truyền đạt mệnh lệnh của Tô đại tướng quân. 

Tô Lạc thật biết điều mà tỏ vẻ nàng nhất định hảo hảo ở trong sân để thức tỉnh mình từ trong ngu ngốc, mỗi ngày đều suy nghĩ về chuyện đã làm, hảo hảo kiên quyết học tập Ngũ tiểu thư Tô Khê kia.

Hạt tía tô ô đóng cửa thật kỹ, trùng trùng điệp điệp khóa sắt phong bế cửa sân.

Sau này coi như là đưa cơm, đó cũng là từ trên tường lần lượt đi vào.

"Tiểu thư... Cái này..." Cái này hình phạt quả thực là quá nhẹ đi à? Nếu là trước kia, lão gia tuyệt đối sẽ cho người làm dùng roi đánh tiểu thư .

"Cũng đã nói từ sớm, kêu ngươi đừng lo lắng mà?" Tô Lạc một bộ liệu sự như thần, giờ phút này nàng chính là đang thoải mái mà nằm ở trên giường êm, sảng khoái mà vừa ăn bánh ngọt vừa xem Đại Lục Thông Sử.

Những ngày này, Tô Lạc cơ hồ đem đại lục thông sử xem nhiều lần, nhưng lại không xem được một tí nào về sách vở thảo dược.

Dù sao, sau này con đường tu luyện của nàng còn có cả Luyện dược sư, hơn nữa, nàng rất nhanh sẽ tiến vào Lạc Nhật sơn mạch, dựa vào vận khí của nàng, nàng cảm thấy nàng sẽ còn có bất phàm kỳ ngộ.

Lục La mặt mũi tràn đầy mừng rỡ mà chiếu cố Tô Lạc: "Tiểu thư, ba tháng này chúng ta có thể  hảo hảo sống trong sân, ở lại đó, không nên gây chuyện nữa, được không?"

Lần này lão gia khiển trách Tiểu Tiểu một phen, cũng không biết là gì duyên cớ, lần sau sẽ không đơn giản như vậy.

Ai nghĩ rằng Tô Lạc lại đem sách ném đến trong ngực của Lục La, cười tủm tỉm mà nhìn nàng, "Bổn tiểu thư chính thức nói với ngươi, Lục La nha đầu ba tháng này ngươi hãy ở trong sân thay tiểu thư ta thức tỉnh lại từ trong ngu ngốc, lúc tiểu thư ta trở lại nhất định sẽ cho ngươi được ăn ngon miệng."

"Tiểu thư ——" Mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.

Nhưng mà, Tô Lạc lại không dự bị lại nói cho ngươi cái gì, cái cười thần bí, phất phất tay đuổi  nàng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.