Thế nhưng, để khiến cho Tô Thanh bị kích động mà thẹn quá hóa giận, Tô Lạc sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chỉ thấy nàng thờ ơ hỏi: “Lẽ nào là vì Nam Cung Lưu Vân? Nhưng hắn căn bản chưa từng để ý ngươi, đến ngươi là ai hắn cũng không nhận ra, ngươi có tư cách gì mà nổi máu ghen chứ?”
Lời nói của Tô Lạc chậm rãi, chậm rãi. Nhưng đối với Tô Thanh mà nói, mỗi một chữ đều nặng hơn ngàn cân, tràn đầy tính sát thương.
“Tô Lạc, ngươi câm miệng cho ta!” Bị nói trúng chuyện thảm hại nhất của mình, hai mắt của Tô Thanh liền đỏ ngầu, mắt phiếm ánh đỏ, sắc mặt đỏ lên.
“Chẳng lẽ không đúng ư? Rõ ràng là do ngươi tự đa tình, đơn phương cho rằng Tấn Vương điện hạ có ý với ngươi. Cuối cùng lại phát hiện ra mình đã nghĩ sai, bị đùa cợt chế giễu, sau đó lại đem sự tức giận trút hết lên người ta, ngươi có dám đứng trước mặt tất cả mọi người phủ nhận không?” Đôi mắt sâu thẳm của Tô Lạc hơi nhếch lên, như cười như không nhìn Tô Thanh.
Lời nói của nàng, ánh mắt của nàng, đều kèm theo sự mỉa mai vô tận.
Người lạnh ngão thanh cao như Tô Thanh, lại bị mấy câu của Tô Lạc chọc tức làm cho muốn phát điên.
Thế nhưng, Tô Lạc vẫn chưa vừa ý, nàng chậm rãi nói: “Tô Thanh, ngươi ép ta kí kết khế ước sinh tử, khi đó ngươi cấp bốn, ta mới cấp ba, vậy mà ngươi cũng làm được.”
Huyên náo.
Mọi người ở dưới đài như tỉnh cơn mê, ai ai cũng hưng phấn vểnh lỗ tai lên, hứng khởi nhìn màn tỷ muội tương tàn phiên bản thật sự ở trước mắt.
Từng câu từng lời của Tô Lạc đều rất thích đáng, Tô Thanh hoàn toàn không có cách nào để phủ nhận!
Chân tướng… Hóa ra đó chính là chân tướng!
Thì ra Tô Thành tự mình đơn phương cho rằng Tấn Vương điện hạ cảm mến nàng.
Thì ra Tô Thanh sau khi biết hết chân tướng, lại thẹn quá hóa giận mà trút hết sự bực tức lên người muội muội của mình.
Thì ra Tô Thanh dồn ép muội muội tu vi không bằng mình phải kí kết khế ước sinh tử.
Tô Thanh… mỹ nhân lạnh lùng thanh cao ngạo mạn nhường nào, vốn tưởng rằng nàng nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Nhưng hóa ra, tất cả sự lạnh lùng kiêu ngạo ấy chỉ là giả vờ! Tô Thanh này giả dối quá!
Lúc này, vô số ánh mắt như ánh đèn tụ lại, tập trung lên người Tô Thanh, trong những ánh mắt đó đều mang theo vẻ khinh bỉ dày đặc.
Đã từng thích nàng đến nhường nào, giờ đây lại khinh thường nàng bấy nhiêu.
Trước mắt bao người, mặt Tô Thanh lập tức đỏ bừng lên.
Bàn tay bên người không khống chế được mà run rẩy, rõ ràng, nàng đã tức giận đến cực điểm rồi.
Tô Lạc lãnh đạm đứng ra xa nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên.
Tô Thanh, khi đó ép ta kí kết khế ước sinh tử, có nghĩ đến việc ngày hôm nay ta sẽ nói ra sự thật làm mất mặt ngươi hay không?
Đúng vậy, ngươi vẫn luôn đứng trên mây, vẫn luôn coi ta như con kiến hôi, sao lại có thể nghĩ tới điều này chứ?
Nhưng rất nhanh thôi, ngươi sẽ biết, con kiến hôi cũng có thể chống lại con voi. Còn ngươi, đã định là sẽ bại dưới tay của ta.
Lúc này, sắc mặt của Tô Thanh cực kì khó coi, lúc trắng lúc xanh lúc đỏ, giống như một bảng pha màu, trộn ra đủ mọi màu sắc.
“Tô Lạc, nếu ngươi đã tự tìm cái chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Trong mắt Tô Thanh lóe lên một tia sát ý nồng đặc.
“Trận chiến sinh tử, sinh tử là do thiên mệnh, không phải do tư thù cá nhân.” Trọng tài đứng giữa sân, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Tô Thanh và Tô Lạc: “Trận chiến lần này, chính là Tô Thanh và Tô Lạc của Tô Phủ, mời hai vị chuẩn bị sẵn sàng.”
Thấy Tô Thanh và Tô Lạc gật đầu, trọng tài đạm thanh nói: “Nếu như hai bên đã chuẩn bị xong, vậy thì, trận đấu bắt đầu từ bây giờ.”
Không đợi trọng tài nói xong, Tô Thanh cười thâm hiểm, bước chân nhanh chóng, linh lực hùng hậu tỏa ra từ người nàng.
Một lực cường thế và uy hiếp tỏa ra từ xung quanh nàng, linh lực vô tận trong nháy mắt như thủy triều mãnh liệt hướng về phía Tô Lạc.