Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 521: Tiểu thần long ra oai (10)



“Đấu trường.” Tô Tĩnh Vũ trả lời theo bản năng, nói xong, hắn đã biết là có chuyện xấu.

Quả nhiên, Tô Lạc lấy ra một tờ giấy từ trong ống tay áo, giơ lên hạ xuống: “Nhìn rõ chưa, đây là khế ước sinh tử, người viết chiến ước họ Tô tên Thanh, nghĩ chắc ngươi cũng biết.”

Ngụ ý nói, khế ước sinh tử, ông trời an bài sống chết, ai cũng đừng nói những lời ngu xuẩn thân tình hay đáng thương gì. Nếu nói thân tình, vậy căn bản trận chiến sinh tử này sẽ không xảy ra. 

Sắc mặt Tô Tĩnh Vũ đỏ lên, nghẹn ngào hồi lâu mới nói ra một câu: “Dù sao nàng ấy cũng là chị ngươi!”

“Ý của ngươi là chị có thể giết em, mà em không thể vì tự vệ mà giết chị hả? Đây là lí luận gì, là lí luận của nhà họ Tô các ngươi.” Tô Lạc cười như không cười.

“Ngươi!” Ánh mắt Tô Tịnh Vũ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, hắn đuối lý, nhưng vẫn như cũ cố chấp trách móc Tô Lạc: “Tóm lại là do ngươi không đúng!” 

“Như vậy, hỏi ngươi một câu, nếu người thua trận là ta, ngươi nghĩ nàng sẽ bỏ qua cho ta không?” Tô Lạc chậm rãi nói ra những lời này.

Sao có thể? Tô Tĩnh Vũ thầm nghĩ trong lòng, hắn ngẩng cao cổ: “Nàng đương nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi, nói ra dù gì thì ngươi cũng là muội muội của nàng ấy, chẳng lẽ không biết tính cách của nàng sao?”

“Tính cách của nàng? Tính cách của nàng như thế nào? Nếu như đúng theo lời ngươi nói, vì sao nàng không chỉ đơn giản viết thiệp chiến đấu, mà lại là thiệp sinh tử chiến?” 

Tô Lạc nói nhẹ nhàng như gió bay, lại giống như một bàn tay, tát thật mạnh lên mặt Tô Tĩnh Vũ, không lưu tình chút nào.

Đúng vậy, nếu lúc đầu Tô Thanh tính toán tha cho Tô Lạc bình yên, nếu Tô Thanh nhớ đến một chút thân tình, thì nàng sẽ viết sinh tử chiến cho Tô Lạc sao?

Dưới đài, mọi người đều hướng về phía Tô Lạc, rốt cuộc cũng nên nói cho công bằng, dù là cá nhân nàng, hay là linh sủng của nàng, đều xuất sắc rất nhiều, làm người khác vô cùng hài lòng. 

Tô Tĩnh Vũ đứng dưới đài ấp úng, xanh mặt, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.

Mà Tô Lạc cũng không chút yếu thế nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hận ý như lửa cháy.

Nhưng vào lúc này. 

“Vù!” Đột nhiên, một bóng đen nhanh chóng bay xuống từ trên trời, một tia chớp xẹt qua giữa bầu trời, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Sau khi tiếng sấm vang lên, không trung lần thứ hai khôi phục yên tĩnh như thường.

“Không ổn!” Tô Lạc cảm thấy tiếng sấm vang quá mức quỷ dị, khi nàng nhìn lại thì Tô Thanh trên mặt đất đã hoàn toàn biến mất. 

Sao lại như vậy?

Đến tột cùng là ai? Là ai âm thầm giúp Tô Thanh?

Dưới đài, mọi người nhất thời xôn xao. 

Trong nháy mắt, Tô Thanh lại biến mất? Sao nàng lại biến mất?

“Rốt cuộc là cao nhân nào đã ra tay?”

“Sau lưng Tô Thanh có phải có chỗ dựa vững chắc hay không?” 

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sinh ra, sau này e là Tô Lạc xong rồi.”

Rất nhiều người dưới đài đều nói nhỏ bàn luận, ánh mắt mọi người nhìn Tô Lạc mang theo thương hại và đồng tình.

Tô Lạc nhíu mày đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vị trí lúc Tô Thanh chưa biến mất… 

Chẳng lẽ là sư môn của Tô Thanh động tay chân?

Nếu nói không phải, vậy là ai?

Tô Lạc cảm thấy có một bàn tay sau bức màn đang điều khiển khống chế tất cả, trên bầu trời tựa như có một cái lưới thật lớn, từ từ bao phủ nàng, mà nàng, không có chỗ trốn. 

Ba vị giám khảo có uy tín nhất không biết nên nói gì.

Lẽ ra bọn họ sống lâu như vậy, chiến đấu ở cấp bậc này thật sự không lọt nổi vào mắt họ, nhưng quá trình chiến đấu lại lần lượt bùng nổ đỉnh cao, khiến người ta nhìn không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.