Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 523: Sau thắng lợi (2)



Bắc Thần Mộc châm biếm mà bĩu môi: "Này, ta nói Nam Cung trưởng lão, ngươi xem trọng chính mình quá rồi phải không? Nói không chừng cách nghĩ của ngươi và tiểu cô nương hoàn toàn không giống nhau?”

Nam Cung trưởng lão thiếu chút nữa thẹn quá hóa giận, hắn đập mạnh lên bàn một cái: “Bắc Thần Mộc, ngươi câm miệng lại!”

“Được được, đều là người cùng tuổi, tranh cãi gì mà tranh cãi, cũng không sợ bị người trẻ chê cười.” Viện trưởng Tư Đồ của học viện Đệ Nhất Đế quốc chạy nhanh ra cửa hòa giải, mỗi bên vừa đánh vừa xoa, sau đó cười tủm tỉm nhìn Tô Lạc: “Tô nha đầu, trận chiến này chỉ có thể cho rằng Tô Thanh sợ chiến đấu mà bỏ trốn, phát giải thưởng thông báo truy nã, làm cho người trên đại lục đều tham gia đuổi bắt, ngươi xem thế nào?” 

Sắc mặt Tô Lạc lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn viện trưởng đại nhân của học viện Đệ Nhất Đế quốc.

Râu tóc hắn bạc trắng, già nhưng vẫn tráng kiện, trong hòa nhã còn mang theo một tia uy nghi, khiến lòng người kính sợ, không ai dám nói một câu ở trước mặt hắn.

Không hổ danh là viện trưởng học viện Đệ Nhất Đế quốc. 

Có điều Tô Lạc không phải là học sinh học viện Đệ Nhất, cớ gì phải sợ vị viện trưởng đại nhân này?

Tô Lạc gật đầu, thanh âm lãnh đạm: “Không cần, dù sao cũng là chị của ta. Tuy rằng nàng bất nhân với ta, nhưng ta không thể bất nghĩa với nàng, treo bảng truy nã cũng bỏ qua đi.”

Lời Tô Lạc vừa nói ra, lập tức khiến mọi người xôn xao. Lúc trước Tô Thanh muốn giết Tô Lạc, mọi người tưởng rằng Tô Lạc cũng sẽ như thế, không ngờ tới nàng lại khoan dung độ lượng! 

Trong mắt viện trưởng đại nhân hiện lên một tia kinh ngạc: “Ngươi nói, ngươi từ bỏ quyền lợi truy nã đối phương? Ngươi chắc chắn sao?”

“Đúng, ta từ bỏ.” Tô Lạc đứng thẳng, ánh mắt bình thản, thần sắc bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng trong gió.

Bắc Thần trưởng lão vuốt mấy sợi râu dài, tán thưởng mà chậm rãi gật đầu: “Không hổ danh là cô gái được Tấn Vương điện hạ nhìn trúng, quả nhiên trầm ổn, khiến lòng người hoàn toàn bái phục.” 

Tô Lạc cười nhạt, thần sắc bình tĩnh như lúc ban đầu: “Tiền bối quá khen.”

Bắc Thần trưởng lão lại vuốt râu trắng, cười lắc đầu.

Nha đầu này biết rõ người cứu Tô Thanh có võ công cao cường, biết rõ truy nã Tô Thanh không có ý nghĩa, cho nên nàng liền cho đối phương một ý tốt, biểu hiện bản thân nhân nghĩa, một công đôi việc. 

Tiểu nha đầu này trẻ tuổi, lại có trí tuệ, gan dạ sáng suốt, có quyết đoán, hiểu nên giấu kín tài năng, lại xuất sắc đúng lúc, tương lai không tồi. Nếu Tiểu Ảnh tương lai cũng có có tài năng như này, nhà họ Bắc thật có phúc.

Nhắc tới bộ dáng phong lưu bất cần của Bắc Thần Ảnh, Bắc Thần trưởng lão ưu sầu thở dài.

Ba vị trưởng lão xuống sân khấu, dân chúng đến vây xem chiến đấu cũng bị mời đi. 

Ngay lúc Tô Lạc cất bước đi, trước mặt lại xuất hiện mấy bóng dáng, thẳng tắp ngăn bước nàng.

Tô Lạc nhìn người trước mắt, đôi mắt híp lại, không có tiếng động.

“Ngươi dám làm Tô Nhi bị thương, Lâm Tử Hiên ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Tô Lạc! Hiện tại ta muốn tuyên chiến với ngươi! Ngươi tiếp chiêu, hay là không tiếp?” 

Lâm Tử Hiên, người ngưỡng mộ Tô Thanh nhất, yêu nàng từ lâu.

Lúc hắn tận mắt nhìn thấy dung mạo Tô Thanh bị hủy, chân cũng bị hủy, loại đau lòng thấu xương này người khác căn bản không thể lý giải được, cho nên hắn muốn thay Tô Thanh tìm Tô Lạc báo thù!

“Phái Tử Quỳ.” Tô Lạc bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn. Mấy vị trưởng bối và đồng môn của Tô Thanh? Tới tìm nàng để trả thù. 

“Phái Tử Quỳ, đệ tử thứ mười ba Lâm Tử Hiên, chính thức tuyên chiến với Tô Lạc, sinh tử chiến, ngươi dám tiếp không?” Ánh mắt Lâm Tử Hiên lộ ra tia hung dữ, hùng hổ dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.