Nam Cung Lưu Vân còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Tô Lạc ngắt lời.
“Không cần.” Tô Lạc dứt khoát cự tuyệt: “Đây là thế giới cường giả vi tôn, ta là hạt giống tốt, Tô Tử An là người thông minh, biết nên làm thế nào.”
“Chỉ đáng tiếc lão già kia lại không phải là người thông minh.” Nam Cung Lưu Vân lầm bầm một tiếng.
“Cái gì?” Tô Lạc nghe không rõ, hỏi lại.
“Không có gì, mau đi vào thôi.” Nam Cung Lưu Vân phát hiện mình lỡ lời, vội hối thúc Tô Lạc đi vào.
Nhìn Tô Lạc vào Tô phủ, Nam Cung Lưu Vân mới thu hồi ánh mắt, lệnh cho Long Lân Mã chạy nhanh về phủ Tấn vương.
Trên sàn quyết đấu, mình đã tỏ quan điểm rõ ràng dứt khoát, đúng như Lạc nha đầu nói, nếu như Tô Tử An là người thông minh, hắn nên biết làm thế nào mới là tốt nhất.
Hy vọng Tô Tử An không ngu xuẩn lắm. Nam Cung Lưu Vân nhìn bầu trời lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng kéo lên một chút tính toán.
Tô phủ.
Cửa sư tử bằng đá hùng dũng như cũ đứng thẳng.
Người gác cổng nhìn Tô Lạc nơm nớp lo sợ, muốn nói lại thôi.
Có điều bây giờ Tô Lạc cũng không quan tâm, nàng chậm rãi đi vào.
Sau khi thắng Tô Thanh, Tô Lạc càng tràn đầy tin tưởng, giờ phút này nàng đi vào Tô Phủ như đang bàng quan ngắm cảnh xem hoa.
Đầy tớ trong phủ bận rộn nhìn Tô Lạc, tất cả đều lộ vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm vào nàng, muốn đi lên lấy lòng lại không dám, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ như chim thú bay chạy tán loạn.
Chắc là chuyện chiến đấu hôm nay đã truyền vào trong phủ rồi.
Tô Lạc khoanh tay, cười như không cười nhìn một màn này.
Khi nàng còn đang nghiền ngẫm cười, trước mắt liền xuất hiện khuôn mặt của Tô Tĩnh Vũ.
Phía sau hắn chính là Tô Khê.
Thần sắc hai người rất phức tạp, đáy mắt là khiếp sợ và không thể tưởng tượng, phẫn nộ hừng hực thiêu đốt.
Tô Tĩnh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc.
Sắc mặt hắn đen thui như mực, giống như bị bao trùm bởi một tầng khói mù, cho người ta một cảm giác gió lạnh buốt đang gào thét.
Hắn âm u nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, nhất thời không có động thủ, vì hắn biết rõ, có thể đem Tô Thanh bức thành như vậy, không nghi ngờ gì, trong thế hệ trẻ ở Tô phủ, Tô Lạc đã là người mạnh nhất.
“Tô Lạc, thật oai phong, đánh Nhị tỷ đến mức như vậy!” Tô Khê không có thận trọng như Tô Tịnh Vũ, bất mãn la lên.
Trong ấn tượng của nàng, Tô Lạc là đối tượng có thể tùy ý khi dễ, nàng mới không thèm suy nghĩ nhiều như vậy.
Tô Lạc lạnh nhạt liếc Tô Khê một cái, xoay người rời đi. Mấy người này, để ý bọn họ chỉ thêm lãng phí thời gian.
“Ngươi đứng lại cho ta!” Tô Khê bỗng nhiên quất mạnh vào sau lưng Tô Lạc.
Sau lưng Tô Lạc giống như có mắt, không thấy nàng cử động gì, lại chuẩn xác một tay bắn ngược lại dây roi quất tới sau lưng nàng.
“Xuy!” Một tiếng vang nhỏ, dây roi bị nàng một tay bắn ngược lại, như một thanh kiếm sắc quay ngược lại về Tô Khê.
Chiêu này Tô Lạc học từ Nam Cung Lưu Vân, chính là lần chiến đấu kịch liệt trên biển với hải tặc kia.
Tô Khê nhất thời không kịp né, cái trán trơn bóng lập tức chảy máu, in hằn một đường roi dữ tợn.
“A!” Tô Khê lúc này mới hiểu ra liền che trán lại, đau đến mức lớn tiếng thét chói tai!
“Đau quá, ôi... Đôi mắt của ta mù rồi, đại ca đôi mắt muội bị cô ta đánh mù rồi, mau giúp muội báo thù!” Tô Khê che lại cái trán, giờ phút này miệng vết thương trên trán chảy máu ào ào ra ngoài, bao phủ con mắt, nhìn thật kinh khủng.
Tô Tịnh Vũ còn tưởng Tô Lạc đánh mù mắt Tô Khê thật, lập tức điên cuồng nổi giận!
“Tô Lạc!” Tô Tịnh Vũ tức muốn hộc máu, gào lớn tiếng với Tô Lạc: “Bây giờ ngươi muốn cái gì đây! Chẳng lẽ muốn bức tử anh em trong nhà ngươi mới cam tâm phải không? Ngươi quả thật là khắc tinh nhà chúng ta. Sao ngươi không chết đi!”