Tô Lạc khụ nhẹ một tiếng, đẩy mở cửa thư phòng, vững bước đi vào trong.
Người không phận sự không được vào bên trong thư phòng.
Cho nên Tô Lạc, người luôn luôn bị đối xử như kẻ không tồn tại, từ trước tới giờ, nàng chưa từng tới thư phòng. Đây là lần đầu tiên.
Cửa sổ đóng chặt, không gian bên trong có hơi tối, giống như sắc mặt Tô Tử An lúc này vậy.
Tô Tử An ngồi trên ghế bành đặt phía sau chiếc bàn dài tối màu, đầu đội kim quan, trên người mặc áo gấm màu tím, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lạnh băng mà nhìn Tô Lạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, người chiến thắng hôm nay lại là nàng. Nếu như cách đây một ngày, có người nói với hắn kết quả này, hắn nhất định sẽ khinh bỉ cười lạnh.
Nhưng hiện tại, đây lại là sự thật không thể chối cãi.
Đôi mắt Tô Tử An uy nghiêm sắc bén. Hắn vẫn không nhúc nhích gì, chỉ chằm chằm nhìn Tô Lạc, tinh tế đánh giá nàng thật kỹ.
Hắn suy nghĩ đến thế nào cũng không hiểu rõ. Ở trong đầu hắn, nàng luôn luôn là bao cỏ phế vật. Tại sao trong thời gian ngắn ngủi, nàng có thể một bước lên trời, nổi bật hơn cả bảo bối Thanh Nhi của hắn.
Nhìn chằm chằm Tô Lạc, ngó trái lại ngó phải, đến tột cùng vẫn không nhìn ra được gì.
Sau một lúc lâu, Tô Tử An lạnh lùng liếc xéo nàng: “Là ai cho ngươi cả gan dám giáo huấn Vũ Nhi? Lại là ai cho ngươi mượn lá gan mà dám làm Khê Nhi bị thương? Hả?”
Thanh âm Tô Tử An giống như mua rền gió dữ đột nhiên xuất hiện, khiến người khác sợ đến dựng lông tóc.
Không khí trong thư phòng nhất thời có chút cứng đờ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Tô Lạc nhếch khóe miệng lên: “Phụ thân đại nhân nếu biết bọn người Tô Khê bị thương, vậy tất nhiên cũng biết là nàng ta khiêu khích Tô Lạc trước phải không?
Khí thế của Tô Tử An xác thật rất lớn, nếu dựa vào năng lực của nàng trước kia, khí thế hắn như thế chắc chắn có thể uy hiếp được nàng.
Nhưng thật đáng tiếc, thời thế đã thay đổi, Tô Lạc đã đạt đến cấp bốn. Chiến đấu cùng Tô Thanh một trận, Tô Lạc lại tiến lên tới đỉnh cấp bốn. Cho nên Tô Tử An lúc này đối với nàng uy hiếp cũng không lớn.
“Tô Lạc! Ngươi thật to gan, còn dám xảo biện!” Tô Tử An cảm thấy tôn nghiêm bị mạo phạm, liền tức giận.
“Phụ thân đại nhân, đây không phải là xảo biện mà là sự thật chân chính.” Thân hình Tô Lạc bất động, vòng cung trên khóe miệng cũng không hề thay đổi: “Nếu như phụ thân đại nhân một hai chỉ nghe lời nói của một phía thì nữ nhi cũng không còn lời nào để nói.”
Đôi tay Tô Lạc phất lên, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Tô Tử An nhất thời chán nản.
Mỗi khi hắn nổi con thịnh nộ, tất cả bọn người Tô Khê đều đồng loạt căng thẳng, lo sợ bất ăn. Nhưng thần sắc Tô Lạc lại bình tĩnh như cũ, biểu tình không hề biến hóa, như vậy làm cho hắn không thể nào xuống tay được.
Kỳ thật, Tô Tử An chỉ là mượn cớ, việc khiến hắn tức giận thực sự chính là việc Tô Thanh thua.
Hít sâu vài hơi, Tô Tử An ổn định lại thần trí, thanh âm khôi phục đạm mạc: “Việc lần này Khê nhi cũng có chỗ không đúng, chỉ vì nàng lo lắng cho Thanh nhi, quá quan tâm sẽ bị loạn. Ngươi là tỷ tỷ, nhường nàng một chút thì đã làm sao?”
Thấy Tô Lạc lại muốn biện minh, Tô Tử An không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, việc của Khê Nhi tạm thời buông tha cho ngươi, nhưng thật ra chuyện của Thanh Nhi kia…”
Tô Tử An khẽ cắn môi, hừ lạnh mấy tiếng: “Ngươi sao có thể tuyệt tình như vậy, bức nàng hủy đi đôi chân, thật là độc ác.”
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười trào phúng: “Phụ thân đại nhân, lúc trước Tô Thanh đưa ra khế ước sinh tử chiến kia, ngài nên đoán trước sẽ có ngày này chứ, chẳng lẽ khi đó ngài cảm thấy… người thua sẽ là ta, nữ nhi vô dụng, cho nên có chuyện gì cũng không sao cả?”
Lời nói của Tô Lạc có thể xem như tạ sắt quăng thẳng vào mặt.
Quả nhiên, sắc mặt Tô Tử An trong nháy mắt trở nên đỏ bừng! Cực kì khó coi!
“Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi thật sự cho rằng chính mình đã đủ lông đủ cánh nên trở nên ngạo mạn hay sao!” Tô Tử An thẹn quá thành giận, tức khắc đập tay lên bàn, phát ra một tiếng chát thật lớn.