Bàn tay Tô Tử An siết chặt, trên khuôn mặt âm trầm lúc sáng lúc tối, không ai biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tô Tử An buồn bực mà rít gào.
“Phụ thân đại nhân còn có việc gì muốn nói sao?” Tô Lạc thản nhiên xoay người lại, bình tĩnh mỉm cười.
Tô Tử An cắn răng, hít sâu mấy hơi, ép bản thân đem cảm xúc nhanh chóng đè nén xuống.
Hắn không ngu. Tuy rằng hắn không vui vẻ gì với Tô Lạc nhưng nha đầu thúi này dù sao cũng là con cháu của Tô gia.
Hiện tại Tô Thanh không biết khi nào mới có thể hồi phục, nếu đã có thể đánh bại được Tô Thanh, thì Tô Lạc không thể nghi ngờ chính là tinh anh mới đang từ từ nổi lên.
“Cầm lấy bản bí kíp này, đem về tu luyện cho thật tốt thì ngươi sẽ sớm tăng lên cấp năm!” Tô Tử An hướng Tô Lạc ném tới một quyển kinh thư bằng da màu xanh đã cũ nát.
Đây là đang đặt kỳ vọng vào nàng sao? Trong lòng Tô Lạc cảm thấy buồn cười cực kỳ.
Cảm xúc của Tô Tử An lúc này thật phức tạp, khó trách hành vi của hắn lại kì lạ đến như thế.
Tô Lạc cầm lấy bí kíp, xoay người muốn đi, nhưng mà thanh âm lạnh lùng của Tô Tử An lại truyền đến: “Ngày mai có người của Dao Trì cung tới, ngươi đem vật nhỏ kia đến cùng đi.”
Dao Trì cung? Dao Trì cung của Dao Trì tiên tử kia? Dao Trì cung của tên Lý Ngạo Thiên kia?
Trong đầu Tô Lạc vang lên lời nói của Bắc Thần Ảnh.
Hắn nói, Lý gia coi cái chết của Lý Ngạo Thiên có liên quan đến mình. Nói vậy, Lý gia lần này tới đây, chẳng lẽ… là tới hỏi tội nàng?
Tô Tử An cũng thật thâm sâu nha. Hắn vừa muốn Tiểu Thần Long, lại vừa muốn lấy lòng Lý gia sao?
Tô Lạc vừa rồi thu được bí kíp, tâm tình đang vui bỗng nhiên bị phá hỏng. Nàng nhàn nhạt nói lại một câu: “Không bao giờ.”
“Cái gì?” Đây vẫn là lần đầu tiên, có người dám trắng trợn, bạo gan mà cự tuyệt Tô Tử An.
“Ta nói, tuyệt, đối, không, thể!” Thanh âm Tô Lạc lạnh băng, giống như sông băng ngàn năm tuyết đọng, đạm mạc lạnh lẽo.
“Ngươi lặp lại lần nữa cho lão tử!” Tô Tử An trừng to mắt giận dữ, hận không thể nhảy tới lập tức bóp chết Tô Lạc.
Dao Trì Lý gia là dòng họ tôn quý thế nào? Nếu có thể cùng bọn họ kết giao thì đó chính là phúc phần của Tô gia!
Nhưng Tô Tử An đâu biết rằng Tô Lạc đã đắc tội với Dao Trì tiên tử. Hơn nữa, Lý Ngạo Thiên chết cũng bởi vì nàng.
Hai bên có thù không đội trời chung, sớm đã là ngươi sống ta chết. Sao có thể còn cơ hội hợp tác?
Tô Lạc lãnh đạm mà nhìn hắn, hờ hững nói: “Muốn nịnh bợ Dao Trì cung sao? Ta nghĩ là không cần đâu.”
“Ngươi…” Tô Tử An phẫn nộ, giơ bàn tay lên.
Khóe miệng Tô Lạc lại dấy lên một nụ cười lạnh: “Đã quên nói với người. Vừa rồi, ta chỉ lừa gạt người thôi, chó con thật sự không phải nhặt được trên đường.”
“Cuối cùng cũng chịu nói thật sao?” Tô Tử An âm lãnh cười.
“Phải, bởi vì chó con là do một đại nhân vật cho ta, hắn dặn dò không được nói cho người ngoài biết. Nhưng phụ thân đại nhân lại không phải người ngoài. Vậy nên chắc là hắn sẽ không trách tội ta đâu.” Tô Lạc cười tủm tỉm mà nhìn Tô Tử An.
“Bảo bối linh sủng như vậy là ai cho ngươi? Chẳng lẽ là…” Nhớ tới người kia, Tô Tử An nháy mắt như bị nước lạnh xối thẳng từ đầu đến chân, cảm giác sôi trào trong lòng lập tức bị dập tắt
Trên võ đài quyết đấu, Tấn Vương điện hạ cùng Tô Lạc nắm tay nhau xuất hiện. Chiến đấu xong, hắn lại nắm tay Tô Lạc sóng đôi rời đi.
Tin tức này giống như có cánh mà bay khắp kinh thành, Tô Tử An tinh thông tin tức sao có thể không biết?
“Phụ thân đại nhân đoán đúng rồi đấy.” Nếu Tô Tử An chính mình đoán là Tấn Vương điện hạ thì Tô Lạc đương nhiên là ba phải thừa nhận, cái nào cũng được mà.
Kỳ thật, chuẩn xác mà nói thì mình cùng Tấn Vương điện hạ đi sơn mạch Lạc Nhật rồi chó con tự động dâng tới trước mặt. Nhưng Tô Lạc còn lâu mới có lòng tốt đi giải thích.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Tô Tử An lắc đầu, phất tay ý đuổi Tô Lạc đi.