Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 538: Chia của (1)



Lý Nghiêu Tường cười nhạo một tiếng, tạo ra một quả lôi cầu từ lòng bàn tay, đường đường chính chính đẩy nó tới trên đầu Tô Lạc.

Trong quả lôi cầu kia có rất nhiều tia chớp lớn nhỏ, tất cả hội tụ lại tạo ra ánh sáng lóng lánh, hấp thụ hơi nước rồi nhả ra sương mù, không ngừng rung động.

Nếu quả cầu kia vỡ trên đầu Tô Lạc thì cho dù nàng chống cự đến mức nào, ngay sau đó cũng sẽ hóa thành tro bụi. 

“Nha đầu thúi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Ánh mắt Lý Nghiêu Tường lạnh nhạt như hàn băng: “Nếu ngươi không chắc chắn bản thân chịu được thì đời này ngươi cũng không có cơ hội đâu.”

Lý Nghiêu Tường nói chính là sự thật.

Hiện tại, người mạnh nhất trong Tô phủ là Tô Tử An, cũng đã quỳ xuống dưới chân hắn. Còn ai có thể ngăn chặn hành động của hắn đây? 

Cho dù hắn muốn tàn sát tất cả người trong Tô phủ thì có ai dám nói nửa câu không? Huống hồ, hắn chỉ giết mỗi mình Tô Lạc nhỏ bé.

Tô Lạc híp lại đôi mắt, trong lòng không ngừng trĩu nặng…

Việc Lý Ngạo Thiên đã chết, nàng nhất định không thể nói ra. 

Mà nàng cũng không có cách đối đầu với Lý Nghiêu Tường cường đại.

Hai con đường này, nàng đều không đi được. Nàng không đủ sức để phá giải cục diện này. Hiện tại, nàng còn quá yếu!

Ở bên dưới khí lực uy áp nặng nề kia, chân Tô Lạc không ngừng cong xuống, từng chút từng chút hạ xuống, dường như đã sắp chạm đến mặt đất rồi. 

Mà trên đỉnh đầu nàng, lôi cầu vẫn không ngừng rung động. Có vẻ như nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, khiến ai nấy hãi hùng, khiếp vía.

Từng lỗ chân lông trên da thịt Tô Lạc tươm ra máu, ngưng kết thành giọt, tí tách lăn xuống đất.

Những giọt máu rơi xuống, tạo thành một vòng tròn xung quanh người nàng. 

Vòng tròn huyết sắc kia như đang giam cầm nàng một chỗ, mà sợ rằng nàng cũng không còn sức để nhấc chân bước ra khỏi đó.

Tô Lạc cắn răng kiên trì, nhưng hai đầu gối lại như cũ, không ngừng cong xuống, trong lúc hai đầu gối cuối cùng sắp chạm đến mặt đất, chỉ còn cách một cái chớp mắt nữa…

Bỗng nhiên, một thân ảnh tựa như thiên thần, từ trên trời đáp xuống. 

Tô Lạc ngước mắt lên nhìn. Nàng chỉ thấy người đó mặc một bộ y phục vải hoa lệ màu trắng, vạt áo phấp phới, tràn ngập tuấn mỹ. Da thịt trắng sáng tinh tế như dương chi ngọc diệp, tựa như làn mây mỏng vắt qua ánh trăng sáng, phiêu dật như gió thổi tuyết bay, đẹp đến không có lời nào diễn tả nổi.

Chỉ thấy hắn xoay người bay tới, cánh tay dài vươn ra, cuốn lấy Tô Lạc, ôm vào trong lòng ngực.

Hắn phất tay, khí lực uy áp áp bức mạnh mẽ trong sảnh lớn tức khắc biến mất, như chưa từng tổn tại. 

Hắn mắt ngọc mày ngài, phong tư trác tuyệt. Quanh thân hắn lộ ra khí thế ngạo nghễ. Còn điểm thêm chiếc mũi cao tuyệt thế trên mặt. Hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân liền tự nhiên toát ra khí phách vương giả, khiến người người không dám nhìn thẳng.

Hắn cúi đầu nhìn Tô Lạc. Mặt mày tràn đầy dịu dàng ôn nhu và kiên định bảo vệ.

Tấn Vương điện hạ? 

Tô Tử An và Tô Tĩnh Vũ đều ngạc nhiên đến nỗi chỉ biết trợn mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn tư thế hắn ôm chặt lấy Tô Lạc.

Nếu như tin tức không nói sai thì Tấn Vương điện hạ cùng Dao Trì cung qua lại với nhau đã nhiều năm. Hiện tại sao hắn lại…

Nam Cung Lưu Vân tùy ý phát tay áo, quả lôi cầu kia lại đột ngột hướng yết hầu của Lý Nghiêu Tường mà lao tới. 

“Lưu Vân, ngươi…” Mặt Lý Nghiêu Tường đầy vẻ khó tin, kèm theo tức giận đùng đùng.

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân hiện lên nụ cười rất tùy hứng: “Ta dâng trả lôi cầu lại cho nguyên chủ, còn có khí lực uy áp kia, Lạc nha đầu của bổn vương nhận không nổi đâu.”

“Nam Cung Lưu Vân!” Lý Nghiêu Tường nổi giận, gầm lên một tiếng. 

Hắn không ngờ tới Nam Cung Lưu Vân sẽ xuất hiện ở thời khắc cuối cùng. Càng không ngờ rằng hắn vừa có mặt đã lập tức bảo vệ nha đầu thúi kia. Điều bất ngờ nhất chính là hắn chỉ vì một ả nha đầu thúi nhỏ bé mà tấn công mình!

Lôi cầu bị đánh ngược lại, điện quang lấp lánh. Góc độ Nam Cung Lưu Vân phóng cầu tới rất hiểm hóc. Lý Nghiêu Tường ứng phó đến luống cuống tay chân.

Sau khi hắn thật vất vả mới thu hồi được lôi cầu, lại nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân mỉa mai, trào phúng mà liếc xéo chính mình. 

Trong lòng Lý Nghiêu Tường đột nhiên tức giận tận trời, hắn dựa vào uy thế của trưởng bối, chỉ thẳng vào mặt Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi sao lại như vậy? Chỉ vì một ả nha đầu thúi mà ngươi dám đối xử với ta như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.