Vì thế hắn liều mạng cắt nguyên thạch, ý đồ muốn cắt ra một viên tinh thạch siêu cấp.
Nhưng mà may mắn hôm nay của hắn dường như đã dùng hết rồi.
Hắn cắt một mạch toàn bộ tinh thạch còn lại, nhưng điều khiến hắn tuyệt vọng chính là may mắn của hắn đã chuyển biến bất ngờ, cắt ra không phải phế liệu thì chính là tinh thạch màu đỏ.
Ngay cả một viên tinh thạch màu xanh lá cũng chưa sờ được.
Này quả thực khiến người ta khó có thể tin.
Sắc mặt Lý Ngạo Khung càng ngày càng khó coi, càng ngày càng cứng đờ, đến cuối cùng, vẻ mặt của hắn đã âm trầm tựa như sự yên lặng trước cơn bão táp.
Ấn tượng của hắn đối với vị đổ thạch sư trong truyền thuyết này tức khắc xuống dốc không phanh.
Lần này làm hắn mất mặt như vậy, Lý Ngạo Khung tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Tô Lạc nhìn Vương Trung Quỳ bận rộn đến mức trán chảy đầy mồ hôi, chỉ cười mà không nói.
Kỳ thật Vương Trung Quỳ cũng không phải bao cỏ, còn xem là có chút thực lực.
Ngay từ đầu khi Tô Lạc mượn đôi mắt của Tiểu Thần Long, nàng đã cho hắn cơ hội bắt đầu sớm hơn để chọn được mấy viên tinh thạch.
Nhưng lúc sau Tô Lạc lại bắt đầu điên cuồng cướp đoạt, nguyên thạch có phẩm chất tốt đều đã bị nàng lấy hết, thế cho nên toàn bộ nguyên thạch có chứa tinh thạch đều nằm trong tay Tô Lạc, Vương Trung Quỳ chỉ có thể chọn tiếp trong đống nguyên thạch mà Tô Lạc bỏ lại, như thế mà hắn có thể chọn ra viên tốt mới là lạ.
Cho nên càng về sau, nguyên thạch của Vương Trung Quỳ càng kém, bởi vì nguyên thạch tốt đã sớm bị hắn cắt ra hết rồi.
Cho nên, thẳng đến cuối cùng, hắn liên tiếp cắt ra mười lăm khối phế liệu.
Kết quả như vậy quả thực làm cho người ta không nói được lời nào.
Đường đường là tinh thạch vương mới nổi lại liên tiếp cắt ra mười lăm khối phế liệu. Nếu sự việc này truyền ra ngoài, người ta chắc chắn sẽ cười đến rụng răng.
Lúc này cả người Vương Trung Quỳ đều đã choáng váng, ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ, giống như đã thất hồn lạc phách.
Lý Ngạo Khung nheo đôi mắt lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào đống nguyên thạch chưa cắt của Tô Lạc.
Nha đầu này hành sự quỷ dị, thật thật giả giả, cao thâm khó đoán, thật sự khiến người đoán không ra. Đống nguyên thạch kia của nàng thật sự là khối nào cũng có tinh thạch, hay là cũng giống như Vương Trung Quỳ, toàn bộ tinh thạch tốt nhất đều đã cắt ra hết rồi?
Nhưng mà Vương Trung Quỳ đã thua, nha đầu thúi lại nói rõ không muốn cắt nữa, nghi vấn này chỉ sợ không có lời giải đáp.
Chỉ là, Lý Ngạo Khung thật sự không rõ, vì sao nha đầu thúi này tùy ý nhặt nguyên thạch đều có thể tốt hơn Vương Trung Quỳ được, chẳng lẽ thật sự chỉ là do may mắn?
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, giống như rắn độc giấu ở trong bụi cỏ, sâu thẳm u ám, sắc bén độc ác.
Mắt thấy vị tinh thạch vương này đã cắt xong toàn bộ nguyên thạch, Tô Lạc mới chưa đã thèm mà vỗ mông đứng lên.
Nàng không nói một lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Ngạo Khung một cái, thần sắc dường như không chút để ý.
Ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ này lại làm sắc mặt Lý Ngạo Khung đỏ lên, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
“Nha đầu thúi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Hắn nắm tay, trong lòng oán hận mắng.
“Lý đại công tử, ngươi có vừa lòng với kết cục này không?” Tô Lạc cười hì hì hỏi.
Nàng cười đắc ý vô cùng, bộ dáng cực kì thiếu đánh.
“Hừ!” Lý Ngạo Khung hừ lạnh một tiếng, phất tay áo định bỏ của chạy lấy người.
“Ai, Lý thế huynh, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, ngươi đừng thua rồi bỏ trốn chứ?” Bắc Thần Ảnh gân cổ lên hô to, bộ dáng như e sợ cho thiên hạ không loạn.
Lam Tuyển cũng không buông tha: “Lý thế huynh, đừng vội đi, tới thưởng thức tinh thạch nhà chúng ta đã chứ.”
Lời nói của Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt Lý Ngạo Khung.
Bước chân của Lý Ngạo Khung tức khắc dừng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Thần Ảnh và Lam Tuyển đang đắc ý, cuối cùng trừng mắt nhìn Tô Lạc, oán hận ném xuống một câu: “Nha đầu thúi, thay vì dùng thời gian để nói mát thì không bằng ngẫm lại phải hưởng thụ một năm cuối cùng này như thế nào đi.”