Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 556: Nguy cơ tình cảm (2)



Tô Lạc cười cười: “Đa tạ Lý đại công tử quan tâm, nhưng ngươi hình như quên mất một chuyện.”

“Cái gì?” Thanh âm Lý Ngạo Khung thô bạo, thái độ cực không kiên nhẫn.

“Một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá, đường đường Lý gia đại công tử sẽ không thua không dám đền đúng không?” Tô Lạc cười như không cười gợi lên khóe miệng, khóe mắt mang theo một tia cười không chút để ý.

Thân hình của Lý Ngạo Khung trong nháy mắt hoàn toàn cứng đờ!

Lúc trước hắn và Nam Cung Lưu Vân đánh đố, người thua phải đền một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá... Hắn bị nha đầu thúi chọc tức đến mức hồ đồ, đã quên mất việc này.

Không phải mười viên, trăm viên, mà là một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá, ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng cực kỳ.

Sắc mặt Lý Ngạo Khung lúc sáng lúc tối, âm tình bất định, quả thực khó coi đến cực điểm.

Thấy sắc mặt Lý Ngạo Khung khó coi, Bắc Thần Ảnh không chút khách khí mà bỏ đá xuống giếng.

“Há, Lý thế huynh, đường đường Dao Trì Lý gia mà, chắc chắn có thể lấy ra được một ngàn viên tinh thạch mà đúng không?”

Lý Ngạo Khung nhìn đến gương mặt tươi cười đến mức thiếu đánh kia của Bắc Thần, hận không thể một quyền đập qua. Tên Bắc Thần Ảnh này thích nhất là nhảy ra bỏ đá xuống giếng!

Lý Ngạo Khung biết nếu mình không đền mấy ngàn viên tinh thạch màu xanh lá đó thì chỉ sợ Bắc Thần Ảnh sẽ truyền bá khắp toàn đế đô để mọi người đều biết, đừng hoài nghi, Bắc Thần Ảnh chính là có năng lực như vậy!

Hít sâu mấy hơi thở, ổn định cảm xúc, Lý Ngạo Khung đạm mạc mà nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, ngữ khí vững vàng: “Tạm thời không mang nhiều tinh thạch như vậy bên người, sau khi trở về ta sẽ tự mang đến Tấn Vương phủ, cáo từ!”

Nhưng là lúc này, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lại âm trầm, lực chú ý căn bản không đặt ở trên người hắn, cho nên đối xử với hắn rất xa cách.

Lý Ngạo Khung cho rằng Nam Cung Lưu Vân coi khinh mình, một hơi nghẹn ở yết hầu, tự mình tức chết chính mình.

Nhưng được làm vua thua làm giặc, ai kêu hắn lại là bên thua chứ? Cuối cùng, Lý Ngạo Khung vẫn phải oán hận cắn răng, siết chặt nắm tay, mang theo một đám người ngơ ngác chật vật mà chạy, bô dáng giống y hệt Lý Nghiêu Tường lúc trước.

Nhưng trên thực tế, hắn đã hiểu lầm Nam Cung Lưu Vân.

Lúc này trong lòng Nam Cung Lưu Vân nơi nào còn có sự tồn tại của Lý Ngạo Khung? Một ngàn viên tinh thạch màu xanh lá hiện tại đối với hắn mà nói cũng không có nửa phần hấp dẫn.

Cặp mắt phượng đen nhánh kia của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, không hề nháy mắt, sắc mặt tràn đầy khói mù, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn vào vực sâu vạn trượng.

Bốn phía tựa hồ có gió mãnh liệt phất lên.

Cặp mắt đen nhánh như mực kia của Nam Cung Lưu Vân khiến người xem trong lòng run sợ, đáy lòng phát lạnh.

“Khụ khụ!” Ba người Bắc Thần mắt thấy tình thế không đúng, xoay người muốn bỏ chạy.

Bọn họ đối với cảm xúc của Nam Cung Lưu Vân đã vô cùng có kinh nghiệm, giờ phút này không chạy, chẳng lẽ ở lại làm bao cát?

“Đứng lại.” Tô Lạc lớn tiếng gọi lại bọn họ.

“Tẩu tử, ngài còn có gì phân phó? Chúng tiểu nhân lập tức đi làm, ngài đừng ngăn cản chúng ta được không?” Bắc Thần Ảnh cười gượng hai tiếng.

Tô Lạc tức giận mà trừng hắn một cái, giống như ngự tỷ thực dũng cảm vung tay lên: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, đống nguyên thạch còn chưa cắt này các ngươi cầm lấy tự chia đi.”

“Thật sao?” Ba người Bắc Thần Ảnh trong nháy mắt sáng mắt hẳn lên, phảng phất như mây đã tan sương đã tạnh, rộng mở thông suốt, không khí tươi mát, hoa thơm chim hót.

“Đương nhiên, bằng không gọi các ngươi làm gì?” Tô Lạc tức giận liếc bọn họ một cái, sau đó chỉ vào kia một cái rương nguyên thạch to: “Toàn bộ đều mang đi đi, dù sao ta cũng không dùng được.”

“Nhưng tẩu tử thì sao?” Nói thật, ba người này thèm nhỏ dãi cái rương nguyên thạch kia đã lâu, nhưng bởi vì đây là tẩu tử nhà mình nên không dám xuống tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.