Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 557: Nguy cơ tình cảm (3)



Nếu nó là của Lý Ngạo Khung, Bắc Thần Ảnh đã sớm tổ chức nhân thủ trên đường mai phục, hạ độc thủ cướp đi.

“Những viên đã cắt ra ta sẽ lấy, coi như là phí thù lao, các ngươi không ý kiến gì chứ hả?” Tô Lạc nhìn bọn họ, cười nói.

“Không có, không có, hoàn toàn không có ý kiến gì.” Bắc Thần Ảnh liên tục lắc đầu: “Dù bên trong nguyên thạch chỉ toàn là phế liệu cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Bắc Thần Ảnh cảm thấy Tô Lạc đại khái là đã cắt hết tinh thạch có trong nguyên thạch rồi, những nguyên thạch dư lại này đều là phế liệu, nàng lười dọn nên mới để lại cho bọn họ nhỉ?

Nếu Tô Lạc biết ý tưởng này của Bắc Thần Ảnh, khẳng định sẽ tát bay hắn.

Lam Tuyển cảm thấy vui mừng tới quá nhanh, có chút không chân thật, ý tưởng của hắn và Bắc Thần Ảnh giống nhau, nhưng nếu so với Bắc Thần Ảnh mà nói, hắn càng không hề che lấp, vì thế đã yếu ớt hỏi: “Tẩu tử, cái này sẽ không giống với Vương Trung Quỳ đúng không, cuối cùng cắt không ra gì hết?”

Ê nói chuyện suy nghĩ lại chút được không?

Trước khi Tô Lạc còn chưa trở mặt, Bắc Thần Ảnh và Ám Dạ Minh tức khắc rơi mồ hôi đầy đầu, mỗi người một bên kẹp Lam Tuyển ở dưới nách, xách hắn bỏ chạy.

Lúc này, người không liên quan đã đi hết ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai người Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.

Lại không đối thoại kéo dài thời gian giúp Tô Lạc nữa.

Nên đối mặt, trước sau đều phải đối mặt.

“Chuyện này đều xong rồi, đi thôi.” Tô Lạc khụ một tiếng, ra vẻ trấn định, xoay người định rời đi.

Nàng muốn giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, vượt qua tình thế khó xử này.

Nhưng mà, khi nàng đi lướt qua Nam Cung Lưu Vân, cánh tay tinh tế đã bị hắn nắm chặt.

Hơi thở của hắn lạnh lẽo, cứng ngắt nhưng mãnh liệt, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, sắc bén giống như muốn băm nhuyễn nàng.

“Còn muốn chạy?” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo, cứng ngắt, thị huyết, tàn khốc.

Cảm giác áp bách nồng đậm, hơi thở trầm trọng, khí thế không cho phép phản kháng, ngạo khí không thể địch nổi.

Đây là hơi thở nồng đậm chỉ thuộc về Tấn Vương điện hạ.

Không biết vì sao, đáy lòng Tô Lạc có chút chột dạ, nàng không dám nhìn đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc phát hiện lòng bàn tay của mình hơi chảy ra mồ hôi mỏng.

“Ngẩng đầu nhìn ta.” Nam Cung Lưu Vân giống như con thú dữ đang ẩn nhẫn cuồng bạo, một đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, khiến nàng tự dưng lại có cảm giác hoảng hốt.

Tô Lạc hít sâu một hơi.

Hắn thật sự là có chút chuyện bé xé ra to mà? Vừa rồi nàng thật sự có quá phận như vậy sao?

Tô Lạc ngước mắt xem hắn: “Ngươi hà tất phải tức giận như vậy? Ta cũng không có thua.”

Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Lưu Vân càng thêm u ám, tức giận ngấm ngầm trong đôi mắt kia làm cả người hắn thoạt nhìn khát máu mà tàn nhẫn.

Mà khi Tô Lạc nói ra những lời này, đáy mắt của hắn giống như đang ấp ủ cơn lốc cường liệt nhất...

So với bộ dáng bất cần đời cợt nhả trước kia hoàn toàn là hai loại bộ dáng.

Tô Lạc không biết một câu của mình lại khiến tức giận trong mắt hắn néncàng sâu, không khỏi trong lòng có chút khó hiểu.

“Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì? Ta thật sự sẽ không thua.” Tô Lạc cảm giác tức giận của hắn rất vô cớ, khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Nam Cung Lưu Vân nhướng mày, trong mắt là lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một chậm rãi nói: “Xưa nay đánh bạc đều có nguy hiểm, ngươi làm sao chắc chắn là ngươi nhất định sẽ thắng?”

“Ta...” Tô Lạc lúc này mới phát hiện, nàng quên nói chuyện của Tiểu Thần Long với hắn.

Vì thế, nàng ôn tồn giải thích với hắn: “Ta sẽ không thua, bởi vì ta biết ta nhất định sẽ không thua, cho nên mới...”

Nam Cung Lưu Vân căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, lạnh lùng cắt ngang lời nói của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.