Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 569: Tiểu ngược di tình (7)



Nhìn thấy thành quả lao động của mình, Tô Lạc thỏa mãn gật đầu.

Ngoài phòng bếp, cả đám người Hứa quản gia vẫn chưa đi xa, bọn họ đều căng thẳng trông coi ở ngoài cửa, vểnh tai chú ý tình hình bên trong, chỉ sợ Vương phi tương lai của bọn họ xảy ra bất trắc.

“Vương, Tô cô nương này đang muốn làm gì vậy?” Đầu bếp A nhón đầu mũi chân ló đầu vào nhìn bên trong. 

“Đích thân xuống bếp vì Điện hạ.” Đầu bếp B đoán một cái là trúng.

“Nhưng nàng ấy có biết nấu không vậy? Không phải ta nói, điện hạ của chúng ta rất kén chọn đồ ăn, gà vịt thịt cá một mực không ăn, rau xanh tươi ngon cũng không thèm nhìn. Mấy người chúng ta cũng coi là nổi trội nhất trong nhà bếp rồi, điện hạ cũng vẫn không hài lòng lắm. Thứ mà Tô tiểu thư này làm ra... có thể ăn ư?” Đầu bếp C tỏ thái độ hoài nghi sâu sắc với thành quả của Tô Lạc.

Đầu bếp C lòng đầy căm phẫn nhất: “Những thiên kim tiểu thư này làm sao có thể tự mình xuống bếp nấu ăn được? Đồ nấu ra dám chắc không ăn được.” 

Hứa quản gia quắc mắt lạnh lùng, liếc nhìn bọn họ, nghiêm túc cảnh cáo: “Không muốn chết thì câm miệng cho ta.”

Tấn Vương điện hạ đã nói rồi, nếu như khiến cho vị Tô cô nương này có một chút không vui nào, cho dù chỉ là cái nhăn mày thoáng qua, tất cả bọn họ đều phải đi nhảy sông hết.

Cho nên, thái độ đối đãi của mọi người với Vương phi tương lai, giống như sao vây quanh trăng vậy, không thể để Vương phi tương lai chịu một chút ủy khuất nào. 

Hứa quản gia vừa nói xong, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, đến nỗi âm thanh gió thổi lá rụng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tấn Vương điện hạ không phải là không gần nữ sắc hay sao? Lần này đúng là sự long trọng trước nay chưa từng có!

Đúng lúc này, trong nhóm các đầu bếp chợt phát ra một tiếng hét kinh hãi. 

“Ơ, đây là mùi gì vậy? Thơm quá!” Đầu bếp A ngửi ngửi, từng bước tiến về phía trước, ánh mắt si mê.

“Hình như là từ trong phòng bếp truyền tới.” Đầu bếp B kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.

“Lẽ nào là Tô Lạc cô nương...” Đầu bếp C khó lòng tin nổi. 

“Việc này không thể!” Đầu bếp D trừng đôi mắt tròn.

“Kẹt kẹt!” Một âm thanh vang lên, cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt lặng lẽ được mở ra.

Tô Lạc xách lồng đựng thức ăn, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài. 

Một mùi thơm trước nay chưa từng có bao phủ khắp trời đất, mùi thơm lan ra, khiến người ta nhỏ dãi thèm ăn.

“Trời ạ, mùi vị này, thơm quá đi...”

“Trời ơi, mới chỉ ngửi thấy cái mùi này, tôi đã thấy hạnh phúc muốn ngất à...” 

“Đây thật sự là món ăn do Vương phi tương lai làm ra sao? Nếu như là thật, vậy chúng ta vẫn còn đường sống ư?” Món ăn Vương phi tự tay làm, còn ngon hơn nhiều lần so với mấy đầu bếp chuyên nghiệp như bọn họ!

Mọi người cảm khái liên tục, lại thấp thỏm không yên.

Hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong không khí, mãi lâu cũng không tiêu tan. 

Mùi thơm này thực sự quá mê hoặc người khác, khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi, khó khăn nuốt nước miếng, làm cho người ta có cảm giác kích động muốn nhào tới cướp mất lồng đựng thức ăn.

Hơn nửa đời người họ làm đầu bếp, nhưng lại chưa bao giờ tạo ra được mùi thơm như vậy.

Hơn nữa, bọn họ mơ hồ cảm thấy, bất luận bọn họ bỏ bao nhiêu hương liệu vào, cũng không thể nấu ra hương thơm đậm đà thơm mát như vậy được. 

“Rốt cuộc món này làm như thế nào vậy? Không phải do bỏ hương liệu vào, thật sự không thể nào mà nghĩ ra được à.”

“Muốn nếm thử một miếng quá, chỉ một miếng là được rồi… Hu hu hu… chốc nữa thu dọn bát đĩa, không cho phép ai tranh với ta!”

“Nếu như để lão phu nếm thử một miếng, lão phu có chết cũng nhắm mắt!” Đầu bếp A lớn tuổi nhất cảm khái thở dài. 

Hứa quản gia quét mắt nhìn đám đầu bếp vốn không ôm hy vọng gì với Tô Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.