Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 581: Hành trình nam sơn (4)



“Rất cảm động đúng không? Có bị kích động quá mức mà muốn lập tức được gả cho bổn vương không?” Nam Cung Lưu Vân ghé sát vào nàng nói, cười tà mị quyến rũ.

Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp nam tính quanh quẩn bên tai nàng, mơ hồ mà ái muội.

“Mơ đẹp lắm, kỳ khảo sát ba tháng còn chưa hết. Ngươi đừng làm ta suy nghĩ lung tung.” Tô Lạc đẩy dáng người anh tuấn đang ghé sát bên cạnh ra xa. 

Mà Nam Cung Lưu Vân lại muốn dựa sát vào nàng, thế là hai người bắt đầu lôi kéo giằng co nhau.

Lúc này, Vương quản gia ở bên ngoài viện ôm một đống đồ đi đến, lúc nhìn thấy một màn kia, bước chân xiêu vẹo, xém chút nữa đã ngã xuống đất.

Nhìn thấy có người đi đến, Tô Lạc lập tức buông Nam Cung Lưu Vân ra, ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng đoan trang thục nữ. 

Nam Cung Lưu Vân không vui liếc mắt nhìn Vương quản gia một cái, chân của Vương quản gia lập tức mềm nhũn ra, thật không dễ ổn định thân mình đang xiêu vẹo, liền ngã ngồi trên mặt đất.

“Làm việc vậy sao?” Nam Cung Lưu Vân liếc mắt một cái, khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, thực khiến người khác hoảng sợ.

Mồ hôi lạnh toát trên mặt Vương quản gia liên tục rơi xuống. 

Tô Lạc thấy vậy thật sự không đành lòng.

Nam Cung Lưu Vân phong lưu bất cần đời, khuôn mặt cười lên một cái thì làm gì lại khủng bố như vậy? Vì sao đối với đám người hầu hắn lại là một tên quỷ sa tăng? Ai cũng sợ mất mạng?

Ngay cả Tô Lạc cũng không biết, Nam Cung Lưu Vân đối với người bên cạnh không bao giờ thay đổi biểu cảm, chỉ cưng chiều một mình nàng mà thôi. 

Vương quản gia thật vất vả mới bò dậy được, chạy nhanh đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân, cung kính dâng lên một chồng tài liệu trong tay.

Nam Cung Lưu Vân không quan tâm hừ lạnh một tiếng.

Lập tức, Vương quản gia lại cảm thấy chân tay mềm nhũn ra. 

Nam Cung Lưu Vân chỉ nhìn lướt qua, rồi đưa chồng tài liệu đó vào trong tay Tô Lạc: “Đã thu về đầy đủ.”

Tô Lạc vừa cầm liền nhìn thấy, đây là khế ước mua bán và khế đất của nơi nào đó.

“Ồ, toàn bộ Nam Sơn đã là của ngươi.” Tô Lạc nhìn trên khế đất có đánh dấu, vô cùng kinh ngạc. 

“Nói chính xác thì toàn bộ Nam Sơn bây giờ là của ngươi rồi.” Nam Cung Lưu Vân cười híp mắt phượng nhìn nàng, trong mắt mang theo tình cảm dịu dàng mà bản thân hắn chưa bao giờ phát hiện ra.

“Đây không phải là quá đáng giá sao?” Tô Lạc giơ tờ giấy khế đất mỏng manh trong tay lên.

“Ngươi cứu bổn vương một mạng, ngươi cảm thấy mạng của bổn vương có thể so với tòa Nam Sơn nhỏ bé đó sao?” Đôi mắt nguy hiểm của Nam Cung Lưu Vân nheo lại, liếc nhìn Tô Lạc một cái. 

Tô Lạc cũng không phải người dài dòng dây dưa, nếu Nam Cung Lưu Vân đã nói như vậy, nàng cũng không cần khách sáo nhận lấy.

Ngược lại là Vương quản gia ở bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người Tô Lạc, hận không thể nhìn xuyên qua người nàng.

Là thế giới thay đổi quá nhanh, hay là do hắn ở rừng hoang núi sâu đầu óc ngu si đã lâu? 

Đây chính là khế đất Nam Sơn, Nam Sơn à...

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt quét qua người Vương quản gia, lập tức Vương quản gia cảm thấy rét run, vội vàng thu ánh mắt đang nhìn Tô Lạc.

“Gặp qua Tấn Vương phi tương lai.” Nam Cung Lưu Vân nói nhàn nhạt. 

Tấn Vương phi tương lai? Khuôn mặt Vương quản gia tràn đầy khiếp sợ.

Tô Lạc nhíu mày lại, đang muốn nói chuyện, ai ngờ phản ứng của Vương quản gia còn nhanh hơn, liền quỳ xuống dập đầu trước mặt Tô Lạc, trong miệng liền hô Vương phi.

“Chẳng lẽ để cho mọi người nhận thức sai như vậy.” Tô Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái. 

“Dù sao đây cũng là việc sớm muộn, gọi sớm một chút, thói quen này cũng không tệ lắm.” Tâm tình Nam Cung Lưu Vân giống như rất tốt.

Xưng hô sao, đợi Lạc nha đầu quen với cách gọi là Tấn Vương phi, nhưng không phải rõ ràng đã là người của hắn rồi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.