Thái dương Tô Lạc hơi giãn ra! Vừa rồi còn tưởng bọn họ nói nhân vật to lớn vĩ đại nào, hóa ra lại là Lãnh dược sư.
Dược sư khác nàng đúng là không biết, nhưng vị Lãnh dược sư này nàng thật sự quen biết, hơn nữa còn rất quen.
“Lãnh dược sư? Hắn có thể trị khỏi gãy tay? Chuyện này không có khả năng.” Rõ ràng lần trước gặp mặt hắn còn không thể.
“Lãnh dược sư vận khí tốt, đạt được đơn thuốc thượng cổ, Sinh Cơ Đan, tất nhiên có thể chữa khỏi.” Liễu Thừa Phong cười lạnh lẽo: “Tô Lạc, bây giờ ngươi rất thất vọng sao!”
Đâu chỉ thất vọng.
Quả thực với vận mệnh an bài Tô Lạc thực hết cách nói.
Sinh Cơ Đan này người khác không biết, nhưng nàng là người biết rõ nhất.
Lại nói Sinh Cơ Đan này là do nàng đưa cho Lãnh dược sư.
Ai biết được, Lãnh dược sư sau khi luyện ra đơn dược, lại chữa khỏi cho huynh muội nhà họ Liễu cũng là đối thủ của nàng?
Đây thật là tin tức khiến người ta khó chịu.
Tô Lạc buồn bực cảm giác uất nghẹn, quyết định sau khi về thành sẽ tìm Lãnh dược sư nói chuyện, cam đoan không đánh chết hắn.
Tô Lạc nhíu mày trở về, dọc đường đi như đi vào cõi tiên.
Ai biết, lúc đang đi, lại “bịch” một tiếng vang lên, đầu nàng thẳng tắp đụng vào ngực Nam Cung Lưu Vân.
“A!” Tô Lạc bị đau một tay che trán lại, trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Làm sao giống như cọc gỗ đứng ở đây vậy? Lại không nói ta, hại ta đụng vào ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân cười ôm nàng, kéo nàng vào lòng hắn: “Là chính ngươi nhào vào trong ngực, cũng không phải là bổn vương chủ động.”
Đối với Tô Lạc chủ động nhào vào lòng hắn, Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ rất sẵn lòng.
“Ngươi còn so đo điều này?” Tô Lạc hết cách nhìn hắn, mỗi lần điều hắn chú ý đều rất kỳ cục.
“Tất nhiên là so đo rồi, ngươi hiếm khi chủ động.” Nam Cung Lưu Vân ưỡn ngực, đúng tình hợp lý.
“Ngươi…” Tô Lạc vừa muốn mở miệng, lại nhớ tới vừa rồi Liễu Nhược Hoa để lại cho nàng một câu đố, hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn là trực tiếp mở miệng hỏi: “Vương Lão Thất là chuyện thế nào?”
Ánh mắt Tô Lạc nhìn thẳng vào Nam Cung Lưu Vân, trên mặt hắn không lộ ra một tia cảm xúc, cho nên nàng nhanh chóng bắt được một tia không vui trong mắt hắn rồi nhanh chóng biến mất.
Nam Cung Lưu Vân cũng không trực tiếp trả lời Tô Lạc, mà nói dông nói dài.
“Đói bụng chưa? Bổn vương đưa ngươi đi ăn bữa sáng.” Nam Cung Lưu Vân cười ôn hòa cầm tay Tô Lạc, xoay người muốn rời đi.
Tô Lạc nhíu mày, trực tiếp bỏ tay hắn ra: “Ngươi định giấu ta đến khi nào? Nếu như liên quan đến thân thế của ta, ta có quyền được biết, ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn gạt ta.”
“Lạc Lạc, đừng quá tùy hứng.” Nam Cung Lưu Vân nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảo não.
“Liễu Nhược Hoa đã nói cho ta biết tất cả, ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào? Khiến lòng ta treo lên nửa vời, đây là mục đích của ngươi?” Hai mắt Tô Lạc hiện lên tia tức giận, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân.
Nàng cứ đứng yên một chỗ như vậy, giương cằm lên, sắc mặt như sương lạnh bao phủ.
Suy tư một lúc lâu, hắn mới ngước mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Lạc Lạc, ngươi thật sự muốn biết?”
Sắc mặt Lạc Lạc ngưng đọng, nghiêm túc gật đầu.
Nam Cung Lưu Vân thấy bộ dáng nàng nghiêm túc như vậy, không khỏi buồn cười, xoa đầu nàng: “Nghiêm túc như vậy làm gì? Bộ dáng giống như trời sập. Có bổn vương ở đây, không ai dám khi dễ ngươi. Hơn nữa ngươi còn có thể khi dễ người khác mà không cần sợ gì cả.”
Lời này là thật, không phải lúc nãy còn khi dễ Liễu Nhược Hoa sao?
Có điều Tô Lạc vẫn gắt gao nhìn hắn chằm chằm: “Chân tướng, nói cho ta chân tướng, không cần nói qua chuyện khác, ta phải biết chân tướng, cũng có quyền biết chân tướng.”