Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 589: Bí mật thân thế (3)



Trước lúc năm tuổi, vì lúc sinh ra vầng sáng trên trời khác thường, cho nên thời thơ ấu của Tô Lạc chính là tiểu công chúa hạnh phúc được tất cả mọi người bao bọc.

Dương Thị cũng nhờ Tô Lạc mà vẫn luôn được Tô Tử An sủng ái, ngay cả Tô phu nhân có ganh ghét cũng không làm gì Dương Thị được.

Bà vú thấy tình cảnh này, càng giấu giếm mọi chuyện kỹ hơn, không dám hé miệng để lộ nửa câu. 

Nhưng mà lấy sắc đẹp giữ người, sắc suy thì tình lỏng, yêu không thật thì sẽ ân tuyệt.

Sủng ái của Tô Tử An với Dương Thị không còn như trước, đã vậy, cơ trí Dương Thị không đủ, cho nên đã bị Tô phu nhân áp đảo.

Dương Thị đáng thương, lúc chết cũng không biết, Tô Lạc không phải là con gái nàng sinh ra, con gái nàng sinh ra vào lúc đó, đã chết rồi. 

Lúc Dương Thị còn sống đã sớm đưa khế ước bán mình trả lại cho bà vú, bà vú cũng không còn lưu luyến Tô phủ, liền rời đi.

Mà Vương Lão Thất, chính là người sau này mà bà vú gả cho. Bà vú cùng Vương Lão Thất quan hệ rất tốt, cho nên không cẩn thận đã nói chuyện này cho Vương Lão Thất biết.

Cái gọi là bí mật, nếu một mình mình biết, thì vẫn gọi là bí mật, nhưng nếu bị người thứ hai biết... Bí mật này căn bản không có khả năng tiếp tục giữ bí mật, vốn giữ không được. 

Nam Cung Lưu Vân thương tiếc mà vuốt mấy sợi tóc của Tô Lạc: “Bổn vương ngay từ đầu không tin, sau lại trải qua nhiều lần kiểm chứng, lúc này mới tin tưởng lời Vương Lão Thất nói là thật.”

“Nói như vậy, ta không phải là con gái ruột của Tô Tử An?” Một tay Tô Lạc chống cằm, thần sắc như bình thường.

Nghe được nàng không phải là con gái ruột của Tô Tử An, Tô Lạc thở dài một hơi nhẹ nhõm. 

Nàng không thích Tô Tử An, trong người nàng cũng không có dòng máu của ông ta, cho nên Tô Lạc cảm thấy vui vẻ.

Hơn nữa nàng cũng biết, với tính cách người ba phải như Tô Tử An, khẳng định sau này sẽ xui xẻo, đến lúc đó nếu như phải hiếu thuận, làm một số việc trái với ý muốn của mình, như vậy cũng để cho người khác cảm thấy đúng đắn.

“Đúng, ngươi không phải là Tứ tiểu thư của Tô phủ.” Nam Cung Lưu Vân nắm chặt tay nàng, nếu không có thân phận Tứ tiểu thư của Tô phủ, nàng cũng chỉ là một người dân bình thường. 

“Vậy là quá tốt rồi, ta thật sự sợ di truyền những thứ không tốt trên người ông ta.” Tô Lạc cười hì hì: “Ngươi như thế nào không nói sớm cho ta biết, đây là chuyện tốt à, tự nhiên lại giấu giếm ta.”

“Ngươi nha đầu này, thật là...” Nam Cung Lưu Vân liên tục lắc đầu cười khổ, xem ra lúc trước là hắn uổng công lo lắng vô ích.

Dựa vào logic bình thường, khi biết mình không phải là con ruột của cha mẹ sinh ra, không phải đều khóc thương tâm chết đi sống lại sao? Mỗi lần nha đầu này phản ứng lại nằm ngoài suy đoán của mọi người.

Thật sự hắn cũng đâu biết rằng, Tô Tứ tiểu thư không phải là Tô Tứ tiểu thư, trong lòng đã sớm đổi thành người khác rồi. 

Bây giờ Tô Lạc không có chút cảm tình đối với địa vị lão gia của Tô Tử An. Đối với Dương Thị đã mất cũng không có ấn tượng, không phải là con gái bọn họ, đối với nàng mà nói đây quả là một chuyện tốt.

“Nếu ta không phải là con gái Tô Tử An, vậy cha mẹ ruột ta là ai? Ngươi có điều tra ra không?” Hai tay Tô Lạc nâng mặt, nghi hoặc nhìn Nam Cung Lưu Vân. Hy vọng cha mẹ ruột không phải là nhân vật phiền toái.

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi lắc đầu, có chút thất bại thở dài: “Rất khó điều tra, cần thêm thời gian.” 

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” Trong mắt Tô Lạc hiện lên tia sắc bén: “Năm đó con gái Dương Thị vừa mới tắt thở, ta liền được đặt ở cửa nhà bà vú, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Điểm này không đáng hoài nghi sao?”

“Đúng, lúc ấy bà vú xác thực đã bị lợi dụng.” Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc mà nói với Tô Lạc: “Nếu con gái Dương Thị không chết, nàng không có khả năng giữ lại ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.