Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 594: Thái tử gặp nạn (2)



Mạnh Lương đệ chỉ thẳng vào Tô Lạc ngửa đầu cười ha hả thành tiếng. Nàng ta cười đến chảy nước mắt: “Ngươi còn dám nói những lời này sao? Quả thực nghe chẳng lọt tai chút nào!” Nàng dám nói Thái Tử sắp gặp xui xéo, còn muốn khuyên nàng ta nên rời khỏi Thái Tử. Chuyện này đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

“Tin hay không tùy ngươi thôi.” Tô Lạc chỉ cười, không nói gì thêm.

Mạnh Lương đệ hừ lạnh mấy tiếng: “Tô Lạc, Thái Tử điện hạ không cần ngươi nữa. Còn ngươi lại ở bên ngoài đi hủy hoại thanh danh của hắn. Hôm nay, ta phải lấy thân phận là Lương đệ của Thái Tử để giáo huấn nha đầu thúi nhà ngươi một chút!” 

Vừa rồi Mạnh Lương đệ bị ngã tới bầm dập mặt mũi trước mặt mọi người. Bây giờ, nàng ta còn bị Tô Lạc xem thường. Hai chuyện này làm cho Mạnh Lương đệ luôn luôn tâm cao khí ngạo, xem Tô Lạc như con kiến bao cỏ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mà mỗi lần thấy khó chịu, nàng ta thường thích phát tiết lên những người xung quanh.

Tô Lạc lần này bất hạnh thay lại vừa khéo đang đứng trước mặt nàng ta. 

“Yên tâm đi. Bổn Lương đệ không cần lấy cái mạng nhỏ này của ngươi đâu.” Miệng Mạnh Lương đệ vừa nói, tay nàng ta đã quất roi hướng thẳng đến mặt Tô Lạc.

Gặp lại Tô Lạc lần nữa, nhìn thấy dung nhan yếu mềm động lòng người của nàng, còn kèm theo khí chất rực rỡ hơn hẳn trước kia, trong lòng Mạnh Lương đệ tự nhiên cảm thấy ghen ghét. Cho nên đầu tiên, nàng phải trực tiếp đánh thẳng lên khuôn mặt kia của Tô Lạc.

Mặc kệ như thế nào, điều quan trọng nhất là phải phá hủy khuôn mặt kia. 

Nhưng khi roi da nạm kim cương chỉ còn cách khuôn mặt của Tô Lạc chừng ba tấc thì lại bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung.

Trong lòng Mạnh Lương đệ ngạc nhiên vô cùng, nàng theo bản năng mà kéo ngược roi về nhưng nàng lại phát hiện không thể khống chế chiếc roi da này nữa rồi.

Muốn quất roi cũng không quất được, muốn thu roi lại cũng thu không xong. 

Chiếc roi da này giống như bị đông cứng giữa không trung, không hề nhúc nhích.

Mạnh Lương đệ tức khắc trợn tròn hai mắt.

Tình huống này là sao đây? 

Vào đúng lúc này, ở chỗ chiếc thùng xe được chạm trổ hình long phượng kia, màn che bị một bàn tay trắng tựa như tuyết ngọc kéo lên, lộ ra dung nhanh anh tuấn đến mức làm điên đảo chúng sinh.

Khi tiến lại gần để nhìn cho rõ dung nhan tuyệt mỹ đủ để khiến người người phát cuồng kia, thân hình Mạnh Lương đệ lập tức cứng đờ. Đôi mắt nàng ta dại ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân, không rời đi được nửa tấc.

Nam Cung Lưu Vân bước ra khỏi xe ngựa, thoải mái thản nhiên mà đi đến bên cạnh Tô Lạc, khoanh tay trước ngực. 

Hắn chỉ tùy ý đứng như vậy, nhưng cả người lại tản mát ra uy nghiêm của bậc cường giả, khí thế bức người,

Hắn mặc một bộ y phục màu đen, trên vải thêu họa tiết hoa sen trắng nở rộ bằng chỉ bạc. Nhìn qua cảm thấy thật yêu kiều thần bí, phiêu dật xuất trần, lại còn ngạo mạn không ai bì kịp.

Hắn vừa xuất hiện đã lộng lẫy bắt mắt, câu hồn đoạt phách, cướp lấy toàn bộ sự chú ý của mọi người. 

Tô Lạc không khỏi cảm thán trong lòng. Yêu nghiệt quả nhiên chính là yêu nghiệt, vừa xuất hiện đã hạ gục vô số người trong nháy mắt.

“Trời ơi, đó là Tấn Vương điện hạ…”

“Vừa rồi người ra tay cứu chúng ta lại là Tấn Vương điện hạ…” 

“Tấn Vương điện hạ uy vũ! Tấn Vương điện hạ vạn tuế!”

Không biết là ai khởi xướng, trong số đám người kia, hô vang Tấn Vương điện hạ vạn tuế, kéo theo vô số người đều lớn tiếng hò hét.

Thanh âm thánh thót lảnh lót, còn đám người kia hưng phấn như được bơm máu gà. 

Nam Cung Lưu Vân vừa nhấc tay phải.

Cảnh tượng ầm ĩ tức khắc lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại vẻ máu huyết sôi trào trong những đôi mắt kia. Tất cả đều kích động vạn phần mà nhìn Tấn Vương điện hạ như thần tiên không gì không làm được. Đáy mắt mỗi người là vẻ sùng bái không sao che giấu được.

Tô Lạc tức giận mà liếc xéo Nam Cung Lưu Vân, nhưng lại cùng hắn nhìn về phía dân chúng đang quỳ lạy trên mặt đất, cách bọn họ không xa. 

Rõ ràng ở trong mắt Nam Cung Lưu Vân, những người dân thường kia giống như bầy kiến, có cũng được mà không có cũng không sao. Thậm chí hắn còn lười biếng, không muốn ra tay tương trợ.

Nhưng những người này lại vì hắn mà kích động đến ôm mặt òa khóc.

Chuyện này thật đúng là… Tô Lạc không thể hiểu nổi đám người kia, chỉ cảm thấy mị lực của Nam Cung Lưu Vân có thể mê hoặc không có bỏ sót ai, không gì đánh bại được. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.