Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 60: Nói Cho Ngươi Một Bí Mật (1)



Tô Lạc vừa nhìn đã thấy đám người này không phải người khác mà chính là đám bạn học của Liễu Nhược Hoa.

Sắc mặt Tô Lạc không thay đổi, không nhanh không chậm mà rút tay từ trong tay Nam Cung Lưu Vân về. Nàng tỏ vẻ không có việc gì mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, lại thấy sắc mặt của hắn rất âm trầm.

“Là ai thương tổn Nhược Hoa? Còn không mau cút ra…” Chu Duy Minh hét lớn một tiếng, nhưng khi hắn nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, cổ họng tức khắc như bị người bóp chặt, đôi mắt trừng rất lớn, nửa câu sau đã bị nuốt vào miệng không nói ra nổi.

Tấn, Tấn Vương điện hạ… Sao lại là hắn?

Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà dựa nghiêng trên ghế, gương mặt cao quý nghiêm túc tuấn tú kia hiện lên một sự nghiền ngẫm. Hắn cười mê hoặc quyến rũ, ánh mắt dày đặc khí lạnh, thấm đến tận xương tủy: “Bổn vương đánh, thì sao?”

Lúc này. cả người hắn tản ra một loại khí thế không gì sánh kịp, không ai bì nổi, kiêu ngạo cuồng vọng.

Chu Duy Minh thật sợ hãi, hắn không nghĩ tới có thể gặp lại Tấn Vương điện hạ tại nơi này, hơn nữa hắn vừa rồi còn lớn tiếng nhục mạ điện hạ, thật là đáng chết!

Nghĩ đến đây, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, từng giọt chảy xuôi xuống, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Nam Cung Lưu Vân ngạo nghễ nhìn hắn, ánh mắt sáng như điện: “Còn có việc gì sao?”

Lúc này, hắn giống như người khổng lồ đội trời đạp đất, cao không thể ngưỡng, tràn đầy khí thế vương giả.

Lưu Duy Minh sao còn dám nói nửa chữ chứ? Mặt hắn đang cứng đờ lại cố cười, đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ, vội vàng nói: “Không, không có việc gì, điện hạ ngài chậm rãi dùng bữa, chậm rãi dùng…”

Ở trước mặt Tấn Vương, ngay cả thở mạnh hắn cũng không dám, mí mắt rũ xuống, rất nhanh khom người rời khỏi phòng, còn rất tốt bụng mà đóng cửa lại.

Phía sau hắn có mấy người không biết Tấn Vương điện hạ, còn muốn nhiệt huyết chạy lên trên, bị Lưu Duy Minh giữ chặt.

Bởi vì Lưu Duy Minh hiểu rõ, nếu thật là do Tấn Vương điện hạ ra tay, vậy cái tay này của Liễu Nhược Hoa chỉ sợ là bị chém không rồi, dù phụ thân của nàng có tự mình đến đây thì cũng không đòi lại được gì.

Hơn nữa đắc tội Tấn Vương điện hạ, chỉ chặt một cánh tay là vẫn còn nhẹ. Liễu Nhược Hoa cũng chỉ có thể tự cầu nguyện cho mình thôi.

Ai kêu nàng đắc tội ai không đắc tội, cố tình đi đắc tội Diêm Vương sống Tấn Vương điện hạ chứ?

Mắt thấy Lưu Duy Minh cung kính mà lui ra ngoài, Tô Lạc có chút kinh ngạc.

Nàng biết Tấn Vương điện hạ có thanh danh rất lớn, hình như người ta rất sợ hắn, không ngờ là có thể làm cho người ta sợ hãi đến mức này.

Đối phương bị cắt mất tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sao còn dám chạy đến hỏi tội chứ?

Thanh danh trước kia của Nam Cung Lưu Vân có khủng bố như vậy sao? Tô Lạc chống cằm, tò mò tỉ mỉ đánh giá Nam Cung Lưu Vân, như đây là lần đầu tiên nàng nhận thức hắn vậy.

“Muốn nhìn ta như vậy sao? Muốn nhìn sâu bên trong hơn không?” Nam Cung Lưu Vân cười thật gợi đòn, hắn giữ chặt tay Tô Lạc chạm vào vạt áo.

Không giống, một chút cũng không làm cho người ta sợ hãi. Tô Lạc lắc đầu trong lòng.

“Ngu người rồi sao?” Nam Cung Lưu Vân suy ngẫm mà sờ đầu nàng.

Hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng mặt nhu tình của hắn chỉ biểu hiện ở trước mặt nàng mà thôi, cho nên nàng không thể tưởng tượng được mặt hung tàn kia của hắn.

“Rốt cuộc mặt nào mới thực sự là ngươi?” Trên mặt Tô Lạc mang theo nụ cười điềm đạm lại không mất phong thái, như hoa lê nở rộ, tươi mát xinh đẹp.

“Ngươi thích mặt nào?” Đôi môi mỏng của Nam Cung Lưu Vân cong lên, nghiêm túc trong đáy mắt chợt lóe lên, nhanh tới mức làm người ta không bắt kịp.

Vấn đề này rất khó trả lời, mặc kệ câu trả lời là gì đều có chứa chữ thích trong đó. Con cáo già giảo hoạt Nam Cung Lưu Vân này lại đào cái bẫy chơi chữ cho nàng nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.