Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 602: Oanh động đế đô (2)



Loại cảm giác được che chở, được cưng chiều như thế này thật sự rất thoải mái…

“Nam Cung Lưu Vân, làm ơn đi ngươi không cần đối xử tốt với ta như vậy.” Tô Lạc đã vui mừng lại bất đắc dĩ mà nói, giọng nói rầu rĩ.

“Sao vậy? Bổn vương đối với ngươi tốt như vậy, ngươi còn không hài lòng?” Nam Cung Lưu Vân rõ ràng biết Tô Lạc vì sao lại muốn nói những lời này, nhưng vẫn cố tình hỏi ra miệng. 

Hắn liền nở nụ cười trên khóe mắt làm say lòng người, đáy mắt lóe sáng như sao trời, vô cùng chân thành nhìn về phía nàng.

“Bởi vì là ngươi quá tốt nên mới rối rắm. Nếu về sau phải chia tay, ta sẽ rất không thích ứng được.” Tô Lạc nhíu mày, bắt đầu lo lắng về sau chính mình sẽ ra sao.

Nàng biết nói ra những lời này sẽ làm Nam Cung Lưu Vân đắc ý, nhưng vẫn là nói ra, bởi vì nàng thật sự bắt đầu lo lắng. 

Trong đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân tràn đầy nhu tình say lòng người, hắn nhéo chóp mũi cưng chiều mắng nàng: “Vậy đừng rời khỏi ta, cứ ở lại bên cạnh ta, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ ngươi, cho đến tận cùng của cuộc đời này."

Nam Cung Lưu Vân cực kỳ vui mừng. Xem ra đại pháp cưng chiều của hắn bắt đầu có hiệu quả rồi, dù sao thì cũng còn chưa đủ, còn cần phải không ngừng cố gắng.

Tô Lạc không biết rằng Nam Cung Lưu Vân thậm chí còn muốn chiều hư nàng, nuông chiều dung túng nàng đến mức lên trời xuống đất không ai thèm, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh hắn. 

Nếu nàng biết suy nghĩ này của Nam Cung Lưu Vân, nhất định là dở khóc dở cười, nhưng khẳng định cũng sẽ vì suy nghĩ này của Nam Cung Lưu Vân mà cảm động.

“Ngươi không phải mỹ nam lạnh lùng sao? Đối với người khác lãnh khốc cao ngạo như vậy, lúc này nhìn quả thật thấy không hề giống một chút nào, lời ngon tiếng ngọt nói ra dễ dàng như đã là bản năng vậy.” Tô Lạc chậm rì rì mà ngó Nam Cung Lưu Vân.

“Ngươi còn không thấy bản thân quá may mắn hay sao? Một người tuyệt vời như ta đây đối xử tốt với ngươi, đây là kiểu vinh hạnh gì, nha đầu ngươi còn không mau bái tạ?” Nam Cung Lưu Vân xoa đầu Tô Lạc. 

Tô Lạc le lưỡi: “Ngươi có kinh nghiệm như vậy, trước đây khẳng định là đã rèn luyện với rất nhiều nữ nhân mới có thể thành công như vậy có đúng không?”

Nam Cung Lưu Vân vô cùng đắc ý, liếc nhìn Tô Lạc một cái: “Trên đời này có những thứ không cần phải có thầy dạy mới hiểu được. Nhưng mà, ngươi nói như vậy chẳng khác nào nói Bổn vương dùng thủ đoạn để dụ dỗ người khác?”

“Lại còn không cần thầy dạy vẫn hiểu?” Tô Lạc cười hì hì nói, cố ý tránh đi câu hỏi sau đó của Nam Cung Lưu Vân. 

Nam Cung Lưu Vân chỉ còn biết đáng thương nhìn Tô Lạc: “Lạc nha đầu kia sao vẫn còn chưa báo cho bổn vương một kỳ hạn?”

Tô Lạc tức giận đẩy hắn một chút, cười ha hả: “Ngươi đừng xạo nữa, giả bộ đáng thương như vậy cho ai xem? Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm Thái Tử đòi nợ!”

Hai người nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ, nhẹ nhàng vui vẻ mà hướng tới phủ Thái Tử. 

Lần này không biết là do Nam Cung Lưu Vân muốn phô trương thanh thế hay như thế nào mà hắn dẫn theo tới hơn một ngàn binh lính.

Mênh mông một đám người, chen chúc đầy hết phần đất trồng trước cửa phủ Thái Tử, chật như nêm cối.

So sánh với sự nhẹ nhàng thanh thoát của hai người bọn họ, Thái Tử phủ hiện giờ là trông gà hoá cuốc, nhân tâm hoảng sợ. 

Thái Tử chưa chính thức cưới vợ, thế nên người có thân phận tôn quý nhất bên trong phủ chính là Mạnh Lương đệ.

Ngày thường cũng đều là Mạnh Lương đệ chủ trì đại cục, cho nên hiện tại Thái Tử không biết đã đi đâu, trên dưới tìm đều không thấy, thì Mạnh Lương đệ chính là người tâm phúc nhất của phủ Thái Tử.

Nhưng Mạnh Lương đệ hôm qua thật sự đã bị Thái Tử đánh tàn nhẫn, hiện giờ còn nằm ở trên giường rên rỉ, hoàn toàn không ngồi dậy nổi. 

Lúc này, quản gia phủ Thái Tử hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới, nói với nha hoàn đang trông chừng ngoài cửa, giọng gấp gáp: “Mau mau mau, mau mời Mạnh Lương đệ ra đón khách.”

Thúy Lục là đại nha hoàn bên người Mạnh Lương đệ, nàng trong lòng đang vô cùng khó chịu vì chuyện của Mạnh Lương đệ, thấy quản gia như thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.