Thái Tử ham hưởng lạc, vườn xây cất xa hoa lộng lẫy, đoạn đường lại toàn bộ đều là tốt nhất.
Đoạn đường như vậy, người lui tới đều là đại quan quý nhân.
Cho dù là đại quan quý nhân, muốn mua được chỗ tòa nhà ở đoạn đường tấc đất tấc vàng tốt nhất kia, cũng không phải dễ dàng.
Bởi vì loại tòa nhà này một khi đã buông tay, sẽ có vô số người nhảy vào tranh đoạt bằng được.
Giá cả thành giao cuối cùng thường sẽ khiến người ta đau tim mà chết.
Nhưng hiện tại tòa nhà xây cất hoa lệ nhất trên đoạn đường tốt nhất này lại đang bị một đám người cầm đuốc kéo đến chói lọi một góc.
Tòa nhà vô số người phải ngước lên mà nhìn, vậy là lại bị lửa thiêu đốt không chút nào thương tiếc, ánh lửa tận trời, khói đen lượn lờ.
Đám kia phóng hỏa người hung thần ác sát, khí thế bức người, ai cũng không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ông trời ơi, tòa nhà chỗ này không phải của Thái Tử điện hạ sao? Sao lại có kẻ dám kéo đến phóng hỏa? Còn phóng hỏa vô cùng lộ liễu, trắng trợn, táo bạo? Có phải là không còn muốn sống nữa hay không?”
“Ngươi thì biết cái gì! Biết người phóng hỏa là ai không hả? Đó là Tấn Vương điện hạ, ngươi nói hắn có dám hay không?”
“Tấn Vương điện hạ? Sao lại…”
“Nghe nói Thái Tử thiếu Tấn Vương điện hạ ba ngàn viên tinh thạch màu xanh biếc, thấy không trả nợ nổi bỏ trốn mất rồi, Tấn Vương điện hạ đang dùng phương thức bạo lực này để tìm kiếm Thái Tử!”
“Thì ra là thế… Tấn Vương điện hạ không hổ là Tấn Vương điện hạ, loại phương thức tìm người kỳ lạ này cũng nghĩ ra được.”
“Tất nhiên! Thái Tử thiếu ai không thiếu, lại cố tình thiếu Tấn Vương điện hạ, hắn cho rằng Tấn Vương điện hạ của chúng ta là cục đất à?”
“Nhưng mà, thiêu trụi tòa nhà đi thì cũng có ích lợi gì? Tốt nhất là nên thiêu luôn cả phủ Thái Tử!”
Ở dân gian, Tấn Vương điện hạ thanh danh luôn luôn hiển hách, so sánh liền thấy Thái Tử điện hạ rõ là ảm đạm không ánh sáng.
Cũng một phần do tâm lý sùng bái đối với Tấn Vương điện hạ, dư luận nghiêng về một phía hướng về Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc đang chen lẫn trong đám đông xem diễn nghe đám người đi hóng chuyện tranh luận, không khỏi lắc đầu mà cười khổ.
Loại đánh cướp cướp đoạt này mà cũng có thể khen được thành như vậy, chắc hẳn là xưa nay cũng chỉ có Nam Cung Lưu Vân thôi?
Tô Lạc thật sự là khó hiểu.
Lẽ ra Nam Cung Lưu Vân người này tính cách kiêu ngạo khó thuần, âm tình bất định, tàn bạo máu lạnh, dân chúng đối với hắn nên là kính sợ mới đúng, ít nhất cũng nên là sự tồn tại của hắn được dùng để dọa con nít không khóc đêm.
Nhưng mà sự thật lại vô cùng tương phản.
Mặc kệ Nam Cung Lưu Vân hành sự nhiều máu tanh, nhiều khác người, thế nhân đối với hắn lại khen không dứt miệng.
Ở trong mắt bọn họ, Tấn Vương điện hạ làm những chuyện như vậy tất cả đều là đúng, nếu là có sai, thì kẻ sai tuyệt đối phải là kẻ khác. Có thể đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối như vậy, hắn đã phải làm thế nào mới đạt được tới cảnh giới này? Tô Lạc thật sự tò mò cực kỳ.
Toàn bộ đế đô đều oanh động, như vậy, vậy còn đương sự Thái Tử điện hạ của chúng ta ở nơi đâu?
Muốn biết chính xác phải quay về thời điểm rạng sáng nay.
Khi đó Thái Tử đang ở trong phòng dạo bước, hắn đi tới đi lui, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở thời điểm xây cất phủ Thái Tử, ở thư phòng hắn đã cho xây cất một ám đạo thông sang hoàng cung.
Ám đạo này ngoại trừ hắn ra, ngay cả hoàng đế cũng không biết.
Theo hắn suy nghĩ thì, Nam Cung Lưu Vân là kẻ cực kỳ sĩ diện, nếu mình không có ở đó, hắn cũng sẽ không dám làm sự việc náo loạn lên. Việc này có thể sẽ không giải quyết được gì nữa.
Cho nên, lúc ấy hắn không chút do dự liền đào tẩu.
Nhưng mà hắn không biết được là, lần này người được hắn sủng ái nhất từ trước tới nay Mạnh Lương đệ, lại đi trêu chọc xem thường giá trị người khác.
Ngàn lần không nên vạn lần không nên, Mạnh Lương đệ lẽ ra không nên đắc tội với Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân cũng không phải loại mang thù lâu dài, hắn thuộc loại người có thù liền phải báo ngay.
Nhưng nếu có người dám đắc tội bảo bối của hắn, vậy thì chuyện sẽ không đơn giản chỉ là có thù báo thù như vậy, mà thù này hắn báo sẽ còn làm liên lụy cả những người thân thuộc của kẻ thù nữa.