Có mấy sản nghiệp trước giờ hắn chưa từng để lộ bây giờ cũng bị khui ra, nhưng hắn hoàn toàn không biết được làm thế nào mà Nam Cung Lưu Vân lại điều tra ra được.
Vừa nghĩ tới bản lĩnh đó của Nam Cung Lưu Vân, trong lòng Thái tử liền cảm thấy khiếp sợ, một cảm giác hoảng loạn tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Hoàng Hậu đứng ở cửa, hai mắt bình tĩnh nhìn Thái tử, hàng lông mày cau chặt lại.
Nhìn thấy sắc mặt hoảng loạn kinh hãi của Thái tử, Hoàng hậu đương nhiên rất không hài lòng.
“Nam Cung Lưu Tuyệt, người làm sao lại mãi không khá lên được vậy?”
“Người là con trai của ta, Mẫu Hậu năm đó có thể bức chết người đàn bà đó, còn bây giờ người lại bắt đầu khiếp sợ con trai của người đàn bà đó sao?”
“Nam Cung Lưu Tuyệt, người thật khiến Bổn cung thất vọng! Nếu như ngươi sợ, Bổn cung sẽ coi như không có người con như ngươi!”
Lời này của Hoàng Hậu ngày càng nặng nề hơn, giống nhưng thanh gươm sắc bén đâm sâu vào trái tim của Thái tử.
Đầu óc vốn dĩ hoảng loạn sắp phát điên của Thái tứ dần tỉnh ngộ lại, hắn cắn răng gật đầu.
“Không, tuyệt đối không thể tha cho hắn! Nam Cung Lưu Vân, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ khiến ngươi chết không được yên thân!”
Sắc mặt Thái tử cạu lại, trong ánh mắt lóe lên sự tàn độc, giống như con rắn độc ẩn mình trong đám cỏ.
“Đây mới đúng là con trai ngoan của Bổn cung, đi, chúng ta tới gặp Phụ Hoàng.”
Hoàng hậu ngẩng cằm lên, kiêu ngạo bước ra phía trước, Thái tử đi sát ngay phía sau.
Trong Ngự thư phòng.
Cảnh Đế đang ngồi ngay ngắn trên ghế tròn, gương mặt lộ rõ sự mệt nhọc.
Bốn mùa ở đại lục này trước giờ chưa từng lúc nào được bình yên.
Trong bốn quốc gia, Đông Lăng quốc trong những nay năm không hiểu vì sao nhân tài xuất hiện ngày càng ít, nhưng may mắn vẫn còn sự hỗ trợ của Nam Cung.
Lẽ nào vì đứa trẻ Nam Cung này tài năng xuất chúng, cho nên những người tài khác đã đầu thai tới những nước còn lại rồi?
Cảnh Đế ảo não lấy tay đỡ trán.
Trước mắt sắp diễn ra Chiến hội tứ quốc mười năm một lần, nhìn lại ở Đông Lăng mấy năm nay nhân tài suy tàn, trong lòng Cảnh Đế lại càng u sầu hơn.
Đúng lúc ông đang u sầu, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
“Không phải ta đã dặn cho dù là ai cũng không cho yết kiến rồi sao?” Ông quở trách thái giám tổng quản.
Thái giám tổng quản cười nói: “Hoàng thượng, Hoàng Hậu nương nương và Thái tử điện hạ yết kiến, lần này Tấn Vương Điện hạ gây ra chuyện lớn rồi...”
Cảnh Đế vừa nghe vừa nghe chuyện này có liên quan tới Nam Cung Lưu Vân, người mà ông đặt nhiều hy vọng, bởi vậy liền đổi chủ ý: “Được rồi, để bọn họ vào.”
Thái tử trên đường tới đây sớm đã nghĩ ra kế sách, cho nên vừa bước vào đã làm bộ như chịu nhiều uất ức đau khổ.
Cảnh Đế vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi thu hút được sự nghi hoặc của Cảnh Đế, Thái tử mới quỳ xuống, rồi trần thuật lại tất cả quá trình hắn bị Nam Cung Lưu Vân chèn ép.
“Phụ hoàng, hắn đào sẵn cái hố Tử Ngư Điện này để nhi thần lọt vào, nhi thần lúc đó không biết, nhi thần là em trai của hắn, cho nên trước giờ chưa từng có tâm lý đề phòng gì đối với hắn. Ai ngờ, ai ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy...” Thái tử vô cùng ủy khuất nói.