Khi Tô Lạc đi vào, Hoàng Hậu đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt bình thản nhìn nàng.
Tô Lạc không thỉnh an, chỉ cười, nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt không chút sợ hãi.
Hoàng Hậu bưng tách trà hương, chậm rãi thưởng thức, để mặc Tô Lạc đứng một bên.
Nhưng trong lòng bà lại không thể không chú ý tới Tô Lạc, ngược lại, bà ta đang có chút nghi hoặc đối với nàng.
Hoàng Hậu không nhớ lần trước gặp Tô Lạc là lúc nào, nhưng trong trí nhớ của bà ta, Tô Lạc trước đó rất ngốc, lại còn nhát gan, không dám xuất hiện chốn đông người.
Nhưng bây giờ nàng ta lại bình tĩnh đứng ở đây, bởi do ngược sáng, nên nhìn cả người trông càng mê li và huyền ảo.
Điềm đạm, trầm tĩnh, khí chất này còn cao quý hơn cả công chúa được nuôi dưỡng trong hoàng thất.
Trong lúc Hoàng Hậu đang đánh giá Tô Lạc, thì trong lòng Tô Lạc cũng đang không ngừng suy nghĩ.
Bề ngoài của Hoàng Hậu xem ra rất ôn hòa nhẫn nại, nhưng vẫn có những lúc ánh mắt bà ta lóe lên tia lạnh lùng, khiến Tô Lạc nhìn thấu.
Tô Lạc rất rõ, Hoàng Hậu không thích nàng, còn việc gọi riêng nàng ra, chắc chắn là muốn làm khó nàng. Nhưng như vậy thì có liên quan gì chứ? Ngược lại nàng cũng không thích Hoàng Hậu.
Nếu như bà ta khách khí thì không nói làm gì, nhưng nếu bà ta muốn cố ý làm khó, thì Tô Lạc cũng không phải là trái hồng chín để người khác tùy ý muốn vân vê thế nào cũng được. Hoàng Hậu nhìn thấy Tô Lạc trầm ổn như vậy, bất giác trong lòng cũng có chút khó chịu, càng không khách khí với Tô Lạc.
“Ngồi đi.” Trong căn phòng hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu lên tiếng trước phá vỡ không khí trầm tĩnh này.
“Tạ Hoàng Hậu nương nương ban ngồi.” Tô Lạc hành lễ đúng mực, rồi tự nhiên ngồi xuống.
Sau đó cúi mặt xuống nhìn chóp mũi mình, im lặng không nói lời nào.
Hàng lông mày của Hoàng Hậu khẽ nhíu lại.
Nha đầu thối không biết tốt xấu là gì, còn tự cho mình có giá lắm, lại còn học điệu bộ của Nam Cung Lưu Vân.
Hoàng Hậu trong lòng tuy không vui, nhưng vẫn thuận theo lòng người, cũng không muốn khiến người khác quá khó xử, chỉ thấy bà ta lãnh đạm nhìn Tô Lạc: “Nghe nói, Thái tử nợ ngươi rất nhiều viên tinh thạch xanh biếc.”
“Ngươi cũng thật lớn gan, dám đánh cược với Thái tử, cho dù phụ thân ngươi tới, hắn cũng không to gan tới vậy.” Hoàng Hậu nhếch mép lạnh lùng cười.
“Nợ tiền thì phải trả, đây là lẽ thường tình.” Tô Lạc lười tới mức dùng luôn câu nói ban nãy của Nam Cung Lưu Vân.
Những ngon tay dấu trong áo phượng của Hoàng Hậu khẽ nắm lại, sắc mặt lập tức tái đi.
Ý tứ của bà ta đã rõ như vậy rồi, nha đầu thối này là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Lẽ nào trong lòng nàng, không biết sự khác nhau cơ bản giữa quân và thần!
Hoàng Hậu hít sâu một hơi, rồi lại từ từ nói: “Nếu như Bổn cung muốn ngươi từ bỏ quyền của chủ nợ, thì ngươi tính thế nào?”
Tô Lạc trong lòng cười lạnh.
Hoàng Hậu quả thật cũng có dụng ý, bà ta không thể đối phó được với Nam Cung Lưu Vân, lại muốn lôi nàng ra làm lá chắn, lẽ nào Tô Lạc trông giống trái hồng chín lắm sao?
Trái hồng chín Tô Lạc ngẩng đầu, trừng mắt thảng thốt nhìn Hoàng Hậu, bởi có chút kinh ngạc nên hơi lớn tiếng: “Hoàng Hậu nương nương, người muốn ta từ bỏ một nghìn năm trăm viên tinh thạch xanh biếc sao?”
Lớn tiếng như vậy, Tô Lạc lại còn cho thêm linh lực vào, cho nên âm thanh truyền đi rất xa.
Mấy nam nhân ở ngự thư phòng đều nghe rõ mồn một.
Tô Lạc cố ý làm như vậy.
Nam Cung Lưu Vân hài lòng ngồi trên ghế gỗ xưa, khóe miệng lộ ra nụ cười chế giễu, ánh mắt đen láy như cười như không nhìn về phía Thái tử, mày kiếm khẽ nhấc lên.