Cảnh Đế không để ý tới những thứ khác, chỉ chú ý tới cách xưng hô kia của Nam Cung Lưu Vân.
“Tiểu Vương phi?” Ông ta kinh ngạc trợn to hai mắt. Nam Cung Lưu Vân từ lúc nào đã có thêm một tiểu Vương phi vậy, người làm hoàng đế như ông ta sao lại không biết.
“Ừm.” Nam Cung Lưu Vân nghiêm trang nói.
Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc lại, hai tay như chiếc vòng sắt kẹp chặt nàng, không cho nàng có một cơ hội nào để thoát khỏi.
Vào thời khắc giương cung bạt kiếm này, Tô Lạc nghĩ rằng, nàng không nên nói gì mới là tốt nhất.
Thật ra ở trong lòng, nàng đã thầm chấp nhận sự thật Nam Cung Lưu Vân sẽ là bạn đời sau này của mình, chỉ là… nàng không nói cho hắn biết.
Lại nói đến Cảnh Đế, ngón tay của ông ta run rẩy chỉ vào Tô Lạc, khó tin nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân, cất cao thanh tuyến: “Ngươi muốn cưới nàng ta làm Tấn Vương Phi sao?”
“Người có ý kiến gì sao?” Nam Cung Lưu Vân nhếch mày, thờ ơ hỏi.
Có ý kiến? Đương nhiên có ý kiến rồi, có rất nhiều ý kiến ấy chứ!
Cảnh Đế trong lòng không phục, chỉ vào Tô Lạc mà tức giận nói với Nam Cung Lưu Vân: “Mắt nhìn của ngươi kiểu gì vậy? Nha đầu này há có thể xứng đáng với ngươi? Khôn ngoan một đời mà lại hồ đồ trong chốc lát! Trẫm tuyệt đối sẽ không ưng thuận!”
Tô Lạc bị Cảnh Đế xem thường rất bình tĩnh nhìn hắn.
Nam Cung Lưu Vân kéo tay Tô Lạc, chỉ vào Hoàng Hậu, đôi mắt như thanh kiếm sắc bén bắn về phía Cảnh Đế: “Mắt nhìn của người thì kiểu gì đây?”
“Ngươi...” Cảnh Đế bị chọc giận, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân, tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Vẻ mặt của Nam Cung Lưu Vân vẫn bình tình như trước, một tay vỗ vai Tô Lạc: “Nhi thần thấy Tô Lạc rất tốt, nếu như nói ra, còn không biết ai mới không xứng đáng với ai.”
Lạc nha đầu của hắn là độc nhất vô nhị, có một không hai, hắn tìm khắp thế gian mới tìm thấy thấy nàng, người khác lại dám chỉ trích nàng không xứng? Muốn chết đúng chứ?
Cảnh Đế tức giận thở mạnh, há mồm thở dốc.
“Trẫm không đồng ý!” Cảnh Đế lớn tiếng gào lên, hơn nữa còn phối hợp với tiếng giậm chân.
“Nhi thần không trưng cầu ý kiến của người.” Nam Cung Lưu Vân mặc kệ hắn. Nói cách khác, Cảnh Đế có đồng ý hay không, đối với Nam Cung Lưu Vân mà nói, cũng không quan trọng.
Cảnh Đế làm hoàng đế, từ trước đến nay đã quen được người khác hầu hạ tâng bốc, từ khi nào lại bị người ta xem thường như vậy?
“Ngươi, tên nghịch tử nhà ngươi! Xem trẫm đánh chết ngươi!” Cảnh Đế tức giận vung tay về phía Nam Cung Lưu Vân định đánh.
Song, cánh tay của Cảnh Đế dừng lại giữa không trung.
Bởi vì cánh tay của ông ta đã bị Tô Lạc dễ dàng nắm được.
Trong mắt Tô Lạc lóe lên một ý cười lạnh, thuận tay hất một cái, Cảnh Đế bị hất lui về phía sau một bước.
“Ngươi...” Cảnh Đế gần như giận điên lên.
Ông ta đường đường là hoàng đế của đế quốc, vốn là sự tồn tại tôn quý nhất, bị lão Nhị ức hiếp cũng thôi đi, bây giờ đến một nha đầu thối nhỏ nhoi cũng dám đối xử với ông ta như thế?
Cảnh Đế dường như khó mà tin được… Bởi vì trong nhận thức của ông ta, việc này căn bản không thể xảy ra.
Tại sao hai người kia đều không coi ông ta là hoàng đế?
Tô Lạc phủi tay, nét mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn Cảnh Đế: “Nam Cung Lưu Vân là của thần nữ. Thần nữ tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến hắn.”
Vừa rồi, vào giây phút thấy nàng ngăn cản phụ hoàng, trong lòng Nam Cung Lưu Vân bỗng có một cảm giác ấm ấp trước nay chưa từng có. Sự ấm áp từ lâu đã không còn được cảm nhận, có chút xa lạ, cũng có phần bối rối, nhưng lại có cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
Tô Lạc kéo tay Nam Cung Lưu Vân, nét mặt nghiêm túc, nhìn hắn nói: “Trước giờ vẫn luôn là ngươi bảo vệ ta, nhưng thật ra, ta cũng muốn bảo vệ cho ngươi.”