Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 630: Tàng Bảo Các (4)



Nàng đang muốn tranh thủ thời gian đến buổi đấu giá để tìm một con dao găm tốt, hiện giờ vừa khéo lại nhìn thấy.

Đây đúng là đang ngủ gật lại có người đưa gối đến, thật sự quá tốt rồi!

Tô Lạc trong lòng vui mừng, đưa tay ra định lấy, nhưng nàng lại kinh ngạc phát hiện ra, bản thân không thể lấy được.

Những đám mây nho nhỏ này, lại giống như một lớp áo choàng che mưa, bảo vệ vững chắc cho bảo bối, khiến cho người ta cho dù có ham muốn cũng không có cách nào lấy được.

Nhìn thấy linh bảo mình thích ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể lấy ra, cảm giác này thật sự rất tồi tệ!

Ánh mắt Tô Lạc sáng như ngôi sao.

Nếu đã vào được đến Tàng Bảo Các Nội Thất bí mật, thì không thể nào tay không ra về được.

Tô Lạc nghĩ tới đại sư không gian của Nam Cung gia tộc năm đó. Nếu như ông lão đã dùng Không Gian Chi Lực để làm cánh cửa cho bức tường, vậy thì, những đám mây này, liệu có liên quan gì đến Không Gian Chi Lực không?

Tròng mắt Tô Lạc long lanh như ánh sao.

Cho dù nói như thế nào, thử một chút cũng không sai.

Tô Lạc vận khởi Không Gian Chi Lực, bàn tay dán lên đám mây, không ngừng truyền Không Gian Chi Lực vào.

Thế nhưng… không có phản ứng.

Lại thêm, vẫn không có phản ứng.

Đến khi đầu Tô Lạc dính đầy mồ hôi, những đám mây này cũng không có chút phản ứng nào.

Tô Lạc không biết phải làm sao, xem ra Không Gian Chi Lực không phải là then chốt quan trọng để phá giải rồi.

Tô Lạc đành chịu mà đập vào đám mây trong suốt nhưng có độ cứng cao này, phiền muộn thở dài.

Sau đó, nàng cố gắng thu toàn bộ đám mây và bảo bối phía bên trong vào trong không gian, nhưng điều khiến Tô Lạc buồn bực là, những đám mây này lại vô hình trung giống như có một lực lượng quỷ dị được đọng lại ở đâu đó, căn bản không thể thu vào được.

Trên không trung treo lơ lửng mười mấy đám mây nhỏ, nếu như đến cái này nàng cũng không lấy được, thì những cái còn lại cũng đừng có mơ nữa.

Hiện giờ, Tô Lạc chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tiểu Thần Long.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng của Tiểu Thần Long nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới xung quanh đám mây nhỏ này.

Nó cố gắng dùng tay bắt lấy, nhưng lại nhận ra tay mình không có tác dụng gì.

Nó nỗ lực phun lửa, phun nước, phun đủ các loại nguyên tố, nhưng vẫn không có cách nào được.

Phải làm sao bây giờ?

Tiểu Thần Long vò đầu bứt tai, lộ ra vẻ cự kỳ sầu não.

Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra cách, Tiểu Thần Long tức giận, dứt khoát lao về phía đám mây mà ngoạm nó.

Tô Lạc nhìn thấy, vội vàng xách Tiểu Thần Long quay lại: “Cẩn thận không làm gãy răng đó, cái này rất cứng...”

Tô Lạc còn chưa kịp nói xong...

Thì tiếp đó, một sự việc khiến cho Tô Lạc kinh ngạc đã xuất hiện.

Tiểu Thần Long vừa cắn một phát, đám mây nhỏ này liền giống như một chiếc bánh bao nhỏ màu trắng bị thiếu mất một góc.

“Như vậy cũng được sao?” Tô Lạc quả thật không còn gì để nói. Đồ vật cứng như vậy mà hàm răng của Tiểu Thần Long cũng có thể cắn được!

Tô Lạc thật sự phải quỳ lạy hàm răng của Tiểu Thần Long rồi!

Tiểu Thần Long nở một nụ cười tranh công với Tô Lạc, sau đó liền chui đầu vào trong đám mây, không ngừng cắn nuốt.

Tiểu Thần Long cắn không nhanh lắm, nhưng cái miệng nhỏ nhắn liên tục động đậy.

Rất nhanh, lại có thể nhìn thấy đám mây mất đi một góc, mà góc này theo vết cắn của Tiểu Thần Long, không ngừng to hơn.

Tô Lạc trông thấy Tiểu Thần Long tiếp túc cắn nuốt, bất giác có chút lo lắng: “Cái này có thể ăn không?”

“Bổ, rất bổ!” Tiểu Thần Long phấn chấn gật đầu, hai cái tay nhỏ ôm lấy đám mây, lại vùi đầu vào ngoạm miếng lớn.

Khóe miệng Tô Lạc hơi giật.

Ai mà ngờ được, đám mây bảo vệ linh vật này đối với Tiểu Thần Long lại là thuốc bổ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.