Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 632: Tàng Bảo Các (6)



Nhưng rõ ràng nàng có không gian, nàng muốn hay không...

Ánh mắt Tô Lạc quét một vòng xung quanh.

Bỗng nhiên, khóe miệng nàng kéo lên ý cười nhàn nhạt.

Không, nàng phải quang minh chính đại cầm đồ đi ra ngoài. Nếu người khác biết thì sẽ như thế nào?

Vốn dĩ là Cảnh Đế thay Thái Tử bồi thường cho nàng, nàng cầm mới cảm thấy yên tâm thoải mái.

Cảnh Đế muốn tức chết thì tức chết đi, tức chết rồi càng tốt.

Tô Lạc liền cầm ba món linh bảo đi ra ngoài.

Tô Lạc không biết là cũng bởi vì cách nghĩ nhất thời này của nàng mới khiến những ngày tháng sau này bớt khó khăn đi rất nhiều.

Bởi vì Nam Cung Ngự biết Tô Lạc từng đi vào nội các, mà tin tức trong nội các mất ba món linh bảo nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Lúc đó, nếu như Tô Lạc giấu ba món linh bảo vào trong không gian, như vậy, càng dễ khiến Nam Cung Ngự hoài nghi nhiều hơn.

Nếu một ngày hắn đem tin tức này truyền ra bên ngoài, những ngày tháng sau này của Tô Lạc nhất định sẽ không được yên bình.

Tô Lạc hoàn toàn không biết trong lúc vô ý nàng đã tránh được một kiếp nạn, lúc này nàng đang ôm linh bảo, đứng ở trong Truyền Tống Trận.

Một trận tia sáng màu đen hiện lên, Tô Lạc đã đứng ở trước cổng lớn rồi.

Đối diện với nàng là Nam Cung Ngự có sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đáy mắt Nam Cung Ngự vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, tìm tòi nghiên cứu nàng.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Lạc có cảm giác giống như bị ánh mắt chăm chú của loài rắn độc nhìn mình.

Khóe miệng Tô Lạc nở nụ cười nhẹ: “Nam Cung trưởng lão là có ý kiến muốn nói với ta?”

Nam Cung Ngự nghĩ thế nào cũng đều không hiểu, nàng làm thế nào tránh được một kiếp kia, hắn bỗng giật mình, thanh âm lãnh đạm mang theo ngữ khí khẳng định: “Ngươi đi vào Chí Bảo Các?”

Cả người Tô Lạc hơi giật mình.

Sao Nam Cung Ngự lại biết? Chẳng lẽ nơi đó lại có máy quay hay sao?

Mà Tiểu Thần Long như thần tiên xuất hiện, chẳng phải là...

Trong lòng Tô Lạc hiện lên tia lạnh lẽo, trên khuôn mặt lại không có cảm xúc gì, bình tĩnh như nước nói: “Nam Cung trưởng lão vậy mà cũng biết việc này?”

“Ngươi làm sao có thể đi vào?” Lời Nam Cung Ngự vừa nói ra, trong lòng Tô Lạc cũng yên tâm hơn.

Lại biết Nam Cung Ngự nhìn không ra nàng làm sao tiến vào Chí Bảo Các, cho nên cũng không biết việc nàng mang không gian.

Tô Lạc thản nhiên cười nhạt: “Sắc mặt Nam Cung trưởng lão vì sao lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ nơi đó không thể đi vào sao?”

Tô Lạc không có trả lời vấn đề của hắn, mà là nói sang chuyện khác.

Sắc mặt Nam Cung Ngự không tốt, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào ba dạng linh bảo trong ngực Tô Lạc.

“Chẳng lẽ thật sự không thể đi vào? Chẳng lẽ lấy được ba dạng linh bảo lại không giữ lời?” Tô Lạc lùi một bước thực ra đang tiến một bước, cười hì hì hỏi.

Nếu thật sự không thể mang đi, nhất định Nam Cung Ngự sẽ đoạt linh bảo của nàng đầu tiên rồi, nào có cùng nàng nói nhiều điều vô vị như vậy?

Tô Lạc biết rõ mình là hợp tình hợp lý, đây là chiếm được tiện nghi còn khoe khoang.

Trong lòng Nam Cung Ngự vô cùng buồn bực, hai tay bên người nắm chặt.

Tuy rằng không biết xú nha đầu này tiến vào như thế nào nhưng có thể bình yên vô sự mà đi ra ngoài, vách tường cơ quan kia, là hắn lén lút hạ xuống cấp bậc thấp nhất, chính là muốn xú nha đầu này tự mình nhận lấy cái chết.

Nhưng mà tình hình bây giờ... không những không giết được xú nha đầu này, ngược lại còn để nàng thu hoạch bội thu, cái này gọi là trộm gà không được mà còn bị gà ăn hết nắm gạo.

Mắt thấy sắc mặt Nam Cung Ngự trắng đen lẫn lộn, trong lòng Tô Lạc hiện lên cảm giác nguy hiểm.

Chung quanh xuất hiện từng đường hơi thở vô cùng mạnh mẽ, có thể thấy được gia tộc Nam Cung cất giấu vô số cao thủ.

Những người này ngay cả với chính mình cũng không có nửa phần giao tình, nếu giờ phút này Nam Cung Ngự xuống tay với nàng, như vậy...

Lúc ngón tay Nam Cung Ngự khẽ nhúc nhích, đột nhiên Tô Lạc cười lớn tiếng hỏi: “Nam Cung Lưu Vân đâu? Hắn sao còn chưa ra tới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.