Bốn chữ Nam Cung Lưu Vân lập tức khiến động tác của Nam Cung Ngự dừng lại.
Đúng lúc này, cửa rung nhẹ vài cái, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân mỉm cười, đôi mắt nguy hiểm nheo lại nhìn Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự lui về phía sau một bước, khom lưng hành lễ: “Tấn Vương điện hạ.”
Nam Cung Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, đi nhanh về phía Tô Lạc.
“Thế nào? Thu hoạch vừa lòng không?” Trên khuôn mặt tuấn tú vô song của Nam Cung Lưu Vân mang theo một tia nhu tình, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhéo mũi nàng một cái.
“Ít nhất không thua ngươi.” Tô Lạc khoe khoang chỉ vào trong ngực mình: “Có điều không biết những thứ này, có thể vượt qua một ngàn năm trăm viên tinh thạch xanh biếc hay không mà thôi.”
Lúc này, ánh mắt Nam Cung Ngự âm u như rắn độc chăm chú nhìn Tô Lạc.
Nam Cung Ngự gật đầu, cẩn thận quan sát ba món linh bảo, trong mắt hiện ra tia tham lam muốn chiếm lấy riêng mình.
Những thứ khác không nói, đơn giản nói Linh Đan Cầu, cũng đủ khiến cho Nam Cung Ngự thèm đỏ mắt.
Tô Lạc không biết, nhưng hắn lại biết vô cùng rõ ràng, đây là linh lực ngưng tụ của người mạnh cấp chín ngồi chết tạo thành.
Toàn bộ gia tộc Nam Cung truyền lại nhiều năm như vậy, Linh Đạn Cầu cấp chín không phải ai cũng có thể có được. Nhưng bây giờ, rõ ràng xú nha đầu này cầm đi một viên, nếu như bệ hạ biết...
Nam Cung Ngự hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Cảnh Đế sau khi biết được sẽ tức giận thành cái dạng gì.
Nam Cung Ngự ước lượng Linh Đạn Cầu này, thanh âm lãnh đạm: “Linh Đạn Cầu này, chí ít cũng hơn một ngàn viên tinh thạch xanh biếc, nể mặt Tấn Vương điện hạ, tính hơn một ngàn là được rồi.”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân âm trầm, lại cũng không nói tiếng nào.
Linh Đạn Cầu cấp chín, giá trị quả thật khó có thể đánh giá, cho dù có giá trị cũng không có chỗ bán, cho nên Nam Cung Ngự ước lượng một ngàn viên tinh thạch xanh biếc, cũng không phải là điều không thể.
Tô Lạc nhíu mày lại, nhìn Nam Cung Lưu Vân cũng không nói gì, nàng chỉ đành nhẫn nhịn.
“Hai dạng còn lại thì sao?” Tô Lạc tức giận hỏi.
Nam Cung Ngự cầm lấy bộ bí kíp võ học hệ mộc, vẻ mặt hiện lên tia lạnh lẽo.
Hắn vốn là pháp sư thuộc hệ mộc, bí kíp võ học này vô cùng có sức hấp dẫn với hắn, nhưng bây giờ lại bị xú nha đầu này chiếm lấy, trong lòng hắn thật sự không cam tâm.
Nam Cung Ngự lãnh đạm nói: “Đây là bộ bí kíp võ học hệ mộc, ít nhất cũng tám trăm viên tinh thạch xanh biếc.”
Chỉ có thể định giá cao như vậy, tâm tình của hắn mới có thể cân bằng một chút.
Tô Lạc nhíu mày.
Phạm vi của nàng vốn chỉ có một ngàn năm trăm viên, vừa rồi Linh Đạn Cầu bị báo giá một ngàn viên, bộ bí kíp võ học hệ mộc này tám trăm viên, như vậy là vượt qua chỉ tiêu rồi.
Nam Cung Ngự đang muốn trêu đùa nàng sao?
Trong mắt Tô Lạc hiện lên tia ảo não, sớm biết vậy đã bỏ hết ba món linh bảo vào trong không gian thì tốt rồi.
Thấy Tô Lạc nhíu mày, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân vẫn thản nhiên như cũ, chỉ vào con dao găm cuối cùng.
“Dao găm này bổn vương thay người báo giá, bảy trăm viên tinh thạch màu xanh biếc.” Âm thanh Nam Cung Lưu Vân bá đạo không cho phép phản kháng.
Nam Cung Ngự vốn không đồng ý, nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt âm trầm lạnh lẽo kia, trong lòng hắn đột nhiên kinh sợ.
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân không chỉ lạnh lùng, mà còn ngầm ý mỉa mai, sát khí nghiêm nghị… Nam Cung Ngự rất nhanh cúi đầu xuống không dám nhìn thêm.
Đôi mắt Tấn Vương điện hạ quá thâm sâu, giống như những nơi sâu nhất trong lòng hắn đều bị đôi mắt đó phản chiếu, khiến bí mật của hắn đều lộ ra ngoài.
Nam Cung Ngự nắm chặt tay thành quyền, chỉ đành gật đầu: “Vâng!”
Trong lòng Nam Cung Ngự kiềm chế sự sỡ hãi, cung kính nói với Nam Cung Lưu Vân: “Không biết Tấn Vương điện hạ chọn loại linh bảo nào?”