Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 637: Tam giác phân tranh (2)



“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, làm nha đầu ngốc ở trong phòng đi.” Tô Lạc chỉ tay vào trong phòng.

“Ta không phải ngốc, nhưng chuyện đó thì làm thế nào bây giờ?” Lục La gấp đến mức xoay vòng vòng trong phòng, đột nhiên vỗ một cái: “Đúng rồi, Tấn Vương điện hạ, chỉ cần lòng Tấn Vương điện hạ luôn hướng về tiểu thư, vậy khẳng định sẽ không ai cướp đi được!”

Tô Lạc buồn cười nhìn bộ dạng nóng nảy của nha đầu này mà liếc mắt một cái: “Nam Cung Lưu Vân ư? Chẳng phải đã mấy ngày rồi hắn không có qua đây sao?”

Sắc mặt Lục La lại là một trận xanh mét: “Tấn Vương điện hạ hắn, hắn... Sẽ không! Hắn đối với tiểu thư tốt như vậy, làm sao có thể đứng núi này trông núi nọ chứ, Tấn Vương điện hạ không phải là người như vậy.”

“Ồ! Ngươi biết sao?” Tô Lạc cười nhạt.

“Đây không phải là nhìn thấy rõ ràng sao.” Lục La nghiêm túc phân tích cho Tô Lạc: “Lúc trước là nô tỳ hồ đồ, kỳ thật người nhìn xem, Tấn Vương điện hạ trước giờ có đối xử tốt với cô nương nào khác sao? Có nể mặt mũi không? Chủ động dán lên không? Còn có ánh mắt ôn nhu, thái độ sủng nịnh như vậy... Đều không có mà?”

Tô Lạc cười nhìn nàng.

Lục La tiếp tục phân tích cho Tô Lạc: “Có những việc, Tấn Vương điện hạ chỉ làm cho người, đây là nói rõ ràng, trong mắt Tấn Vương điện hạ tiểu thư là người đặc biệt nhất, Dao Trì tiên tử kia tính là gì, là môt nữ nhi ngốc mà thôi!”

Tô Lạc nhìn nha đầu này như vậy không khỏi cười nhạt, gấp quyển sách lại, không chút quan tâm nói: “Người ta chính là thanh mai trúc mã, ai biết... Đúng rồi, nghe nói hôm nay Dao Trì tiên tử đi vào thành.”

“Vâng!” Lục La trịnh trọng gật đầu.

Mấy ngày qua trong đế đô chuyện này truyền đến phát điên rồi, mọi người đều muốn thấy dung nhan của Dao Trì tiên tử, bây giờ khẳng định ai cũng đổ xô ra đường, Lục La cũng rất muốn trông thấy dung nhan của tình địch tiểu thư như thế nào.

“Đi thôi.” Tô Lạc ném quyển sách cho Lục La, vuốt lại váy áo không nếp nhăn rồi đứng lên.

“Đi chỗ nào?” Lục La cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tiểu thư từ trước đến nay đi ra cửa không bao giờ mang nàng theo, hôm nay lại là lần đầu tiên phá lệ đưa nàng đi.

“Đi xem náo nhiệt.” Khóe miệng Tô Lạc kéo lên ý cười thâm sâu khó đoán.

Không chỉ có Lục La muốn gặp Dao Trì tiên tử, nàng cũng muốn gặp.

Nàng muốn nhìn một chút, Nam Cung Lưu Vân và Dao Trì tiên tử gặp mặt, sẽ là tình cảnh như thế nào? Thật là làm cho người khác có chút mong chờ.

Đế đô ngày nay so với xưa càng thêm phồn hoa náo nhiệt.

Đường phố trong thành rửa sạch ba lần, nhà nhà khoác lụa hồng, rực rỡ lung linh, chính là để nghênh đón một người.

Lúc này đã gần giữa trưa, ánh sáng mùa thu tươi đẹp ôn hòa.

Biển người tấp nập hai bên đường phố, biển người nhanh chóng nhìn xung quanh, chỉ thấy phong thái của một vị tiên tử.

Người kia chính là Dao Trì tiểu công chúa, Dao Trì tiên tử.

Lầu Vọng Nguyệt phồn hoa bậc nhất ở đế đô, nhã gian trên lầu hai.

Tô Lạc một thân cải trang thành nam giới, một bộ áo dài màu trắng, nhẹ nhàng trong gió, thanh tú tuấn lãng, khí chất phi phàm.

Lục La một thân đơn giản áo xanh, làm người hầu công tử, lúc này đứng hầu bên cạnh, châm trà rót nước cho Tô Lạc.

Bên ngoài tấm rèm có âm thanh truyền đến.

“Nghe nói Dao Trì tiên tử đẹp như thần tiên, nghiêng nước nghiêng thành, chính là Tây Lăng đệ nhất mỹ nữ, quả thật người khác nhìn quên phàm tục.”

“Đẹp, quả thực là đẹp chấn động lòng người à, quan trọng nhất là khí chất! Thanh lãnh như băng sơn, khí chất thanh cao như tuyết liên, nghe nói Tấn Vương điện hạ bị mê hoặc đến hồn điên phách lạc.”

“Đây là sự thật sao? Ngay cả Tấn Vương điện hạ cũng bị mê hoặc? Mỹ nữ kia là đẹp đến mức nào?” Mọi người đồng thanh hoảng sợ kêu gào.

“Tiểu công chúa ở Dao Trì cung thế nào chúng ta là người phàm phu tục tử sao có thể nhìn thấy được chứ? Hôm nay khó có được cơ hội như vậy, sau này muốn thấy dung nhan Dao Trì tiên tử, có thể nói là vô cùng khó khăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.