Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 639: Tam giác phân tranh (4)



Tốc độ nhanh nhẹn tuyệt đẹp, eo thon gọn mềm mại không xương, bay múa nhẹ nhàng khoan thai như tiên tử, không dính khói bụi phàm tục, siêu phàm thoát tục.

“Trời ạ, những người con gái này...” Kể cả dung mạo, hay cách đi đứng của từng người đi ra đều không thua kém bất kỳ thiên kim tiểu thư nào.

Hơn nữa lại một người nữa đi ra, đây là người thứ mười.

“Đó là tỳ nữ của Dao Trì tiên tử!” Khẳng định có người rất muốn cầm tay.

“Tỳ nữ của Dao Trì tiên tử ai cũng xinh đẹp như vậy! Có thể nghĩ được nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế nào! Thật là vô cùng mong chờ!”

Trong nhất thời, mọi người bàn luận sôi nổi, vô số lời khen ngợi đều đặt trên người Dao Trì tiên tử, đối với nàng càng chờ mong nhiều hơn.

Được đám nữ vây quanh phía dưới, kiệu của Dao Trì tiên tử nhanh nhẹn đi tới.

Một chiếc kiệu mang màu sắc chim phượng hoàng bay lượn, xung quanh kiệu phủ kín hoa tươi, cánh hoa nhẹ nhàng bay đi, lãng mạn mà đẹp đẽ.

Một người con gái mặc bộ y phục màu trắng ngồi trong kiệu, thanh khiết như tuyết, thân mình mỏng manh, bay nhẹ trong gió, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, đã chiếm trọn ánh mắt của mọi người nhìn không ngớt.

“Quá đẹp...”

“Tuyệt sắc giai nhân...”

“Tuyệt thế vô song...”

“Trên trời dưới đất, tuyệt đối chỉ có một...”

“Người con gái như vậy, Tấn Vương điện hạ sao có thể không động tâm?”

“Người vô học của Tô phủ kia sao có thể so với Dao Trì tiên tử, quả thật là...”

“Này! Ngươi có bệnh à, chó mèo gì cũng có thể đem ra so sánh với Dao Trì tiên tử sao? Đây có thể coi là giống nhau sao?”

Từng người lại nhao nhao chen lên.

Mỗi người bọn họ đều trừng mắt nhìn lớn, nhìn vị Dao Trì tiên tử kia thanh khiết như tiên nữ hạ phàm, tất cả đều xem mà si ngốc, giống như linh hồn đã không còn.

Không lâu sau, kiệu chậm rãi dừng lại.

Dao Trì tiên tử nhẹ nhàng từ trên kiệu bước xuống.

Chỉ thấy ngũ quan tinh xảo của nàng không thể chê vào đâu được, đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt mang theo hơi nước, môi đỏ óng ánh trong suốt, da trắng như ngọc, đường cong lung linh.

Quan trọng là khí chất của nàng thanh cao, có cảm giác trầm lặng đẹp đẽ, nhìn nàng người khác tự thẹn mình nhơ bẩn.

Trong nháy mắt lúc nàng xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều ngừng thở, ánh mắt ngây người sững sờ nhìn nàng.

Bọn họ có một loại cảm giác không chân thật.

Đây không phải là tiên nữ hạ phàm xuống trần sống thoát tục sao? Quả thực là hoàn mỹ không tì vết, ngay cả mặt trời cũng vì nàng mà thu lại ánh sáng.

Trước mặt Dao Trì tiên tử, một nam nhân đang đứng.

Chỉ thấy hắn mặc trang phục màu đen, trên áo thêu chỉ vàng phác họa ra móng vuốt long lân, dữ tợn uy nghiêm.

Tóc đen như mực giống như một dải tơ lụa, đai ngọc tùy ý tung bay, mang theo vài phần phóng khoáng.

Lúc này, hắn từ trên Long Lân Mã nhảy xuống, đứng ở trước mặt Dao Trì tiên tử, khuôn mặt tuấn tú vô sông ôn nhuận mà lại lười biếng, khóe miệng kéo lên nụ cười tà mị quyến rũ.

“Tam sư huynh, ngươi đến đón ta sao?” Nhìn thấy nam nhân trước mặt khiến mình bị hồn siêu phách lạc, cho dù bình tĩnh như Dao Trì tiên tử, cũng có loại kích động khó khống chế được.

“Tấn Vương điện hạ! Đó là Tấn Vương điện hạ!”

Lúc này, mọi người đều nhận ra, nam nhân tuyệt mỹ phóng ngựa tới chính là nam chính đầy tai tiếng kia.

Có lẽ có người không quen biết Tấn Vương điện hạ, nhưng vị cưỡi Long Lân Mã tôn quý không ai bì nổi làm sao lại không người không biết không người không hiểu được.

Lúc này, nam nữ chính tai tiếng đứng đối diện nhau.

Nam tuấn mỹ vô song, khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt.

Nữ mỹ lệ xinh đẹp, đáy mắt nhu tình say lòng người.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhốn nháo.

Ước tính trong cơ thể hừng hực thiêu đốt, rồi lan tràn đến toàn thân, hiện ra ở trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.