Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 647: Tam giác phân tranh (12)



Bọn họ người nào người nấy đều miệng phun máu tươi, tứ chi không được đầy đủ, chết đến không thể chết lại.

Vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn khát máu!

Mà những bóng đen vừa bay ra kia đã sớm đã biến mất không còn tung tích, thật giống như bọn họ căn bản chưa từng xuất hiện. 

Tô Khê đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, nàng ngây ngốc mà nhìn Tô Lạc, môi run nhè nhẹ.

Bởi vì những người áo đen kia cho nàng cảm giác quá chấn động, quá thảm thiết.

“Tô, Tô, Tô Lạc! Ngươi đang làm cái quỷ gì?” Tô Khê kiệt lực nhịn xuống run rẩy trong lòng, cắn chặt răng, cứng đờ tức giận mắng. 

Tô Lạc nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái: “Ngươi nhận sai, những người đó là người, không phải quỷ.”

“Bọn họ là ai? Ngươi thế nhưng giấu nam nhân ở trong phủ…” Tô Khê còn chưa dứt lời, một bóng đen đã bay thẳng đến ngay mặt nàng.

“Ngũ tiểu thư coi chừng!” Vài hộ vệ che chắn trước mặt Tô Khê. 

Nhưng dù tốc độ của bọn họ có nhanh đến đây thì làm sao có thể qua được Tiểu Thần Long?

Chỉ thấy thân mình nho nhỏ linh hoạt của nó lúc bay sang trái lúc chạy qua phải, lập tức đột phá phòng ngự của mọi người, vọt vào tát ngay vào miệng của Tô Khê.

Móng vuốt của Tiểu Thần Long không thể so với bình thường, nó bén nhọn đến mức độ nào chứ? 

Tô Khê chỉ là một cấp ba nho nhỏ, sao có thể trốn được?

Vết máu mang theo huyết vụ, đợi đến khi huyết vụ tan đi hết, Tiểu Thần Long đã bay trở về trong ống tay áo của Tô Lạc, thật giống như chưa từng bao giờ xuất hiện vậy.

Tô Lạc sủng nịch mà xoa hàm dưới của nó, Tiểu Thần Long vui sướng mà lăn qua lăn lại trong ống tay áo của nàng. 

Một người một linh sủng chơi vui vẻ vô cùng, lại chỉ khổ Tô Khê.

Một hồi lâu sau, Tô Khê mới ý thức được việc mặt mình bị thương, nàng vừa chạm vào đã là một bàn tay đầy máu!

Vết thương ở trên mặt không thể so với nơi khác, nếu có sẹo thì chính là hủy dung! 

Tô Khê giờ phút này mới biết sợ, nàng run rẩy, mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Ngươi, ngươi, ngươi...”

Nàng “Ngươi” nửa ngày, ngay cả một câu hoàn chỉnh nói đều nói không nên lời.

Cũng khó trách nàng khiếp sợ như thế, giống như thấy quỷ vậy. 

Tô Lạc có thực lực gì, lần trước thông qua đối chiến với Tô Thanh, nàng đã biết đại khái.

Cho nên lần này nàng đã mang theo đủ người để bắt Tô Lạc!

Nhưng ai ngờ, Tô Lạc còn có nhiều giúp đỡ như vậy, giống như rau hẹ cắt hết đợt này đến đợt khác. 

Tô Lạc lạnh lùng mà nhìn nàng: “Ngươi cái gì vậy mà ngươi?”

“Ngươi!” Tô Khê nhìn dung nhan xinh đẹp kia của Tô Lạc, lại ngẫm lại máu tươi tràn đầy mặt mình, trong lúc nhất thời vừa hoảng vừa giận, căm hận mắng: “Tô Lạc! Ngươi là đồ đê tiện! Yêu tinh hại người! Ngươi vì cái gì muốn ở trong nhà của chúng ta! Ngươi như thế nào không chết đi!”

Tô Khê càng mắng càng hăng say, hận không thể nhào lên đánh chết Tô Lạc. 

Nhưng bởi vì nàng còn cố kỵ người áo đen, cho nên nàng vẫn đứng yên bất động, chỉ dám mắng mà không dám làm gì.

Tô Lạc lạnh lùng cười: “Mắng xong?”

Tô Khê tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc. 

Nàng thật sự là càng ngày càng thấy không rõ trong đầu Tô Lạc đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Tô Lạc của hiện tại và trước kia giống như đã hoàn toàn thay đổi vậy, thật giống như linh hồn hoán đổi cho nhau.

Tô Lạc nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, sâu thẳm trong mắt là mỉa mai: “Nếu đã mắng xong, như vậy, hiện tại có thể nói cho ta biết đến tột cùng phát sinh chuyện gì chưa?” 

“Đại ca hắn bị thương! Sắp chết! Tô Lạc, đều là do ngươi làm hại, đều là ngươi làm hại! Nếu không phải ngươi, đại ca đã sẽ không biến thành như bây giờ!” Không đề cập tới còn được, nhắc tới chuyện này, Tô Khê đã gào khóc.

“Tô Tĩnh Vũ? Hắn bị thương sao? Ta lại không ra tay.” Gương mặt thanh tú của Tô Lạc không mang theo chút cảm xúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.