“Đúng vậy, ngươi không ra tay! Nhưng nếu không phải vì ngươi, nếu ngươi không cùng Dao Trì tiên tử đoạt Tấn Vương điện hạ, đại ca sẽ không biến thành như bây giờ!”
Không đợi Tô Lạc hỏi chuyện, Tô Khê đã thao thao bất tuyệt nói: “Đại ca sau khi trở về từ học viện gặp phải mai phục, những người đó đánh đại ca mình đầy thương tích, còn uy hiếp nữa.”
Tô Khê nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Tô Lạc, ngươi biết bọn họ nói cái gì sao? Bọn họ nói, kẻ đê tiện không nên bám theo bảo bối quý giá của người khác, nếu không, này mới chỉ là bắt đầu!”
Tô Khê vừa khóc vừa mắng: “Những lời này của bọn họ còn chưa đủ rõ ràng sao? Tô Lạc, đều là ngươi! Đều là vì ngươi câu dẫn Tấn Vương điện hạ, chọc giận Dao Trì tiên tử, mới gây ra tai họa lớn như vậy! Ngươi đây là muốn vứt toàn bộ Tô phủ vào địa ngục, Tô Lạc, ngươi quả thực quá đáng sợ!”
Đối mặt với chỉ trích của Tô Khê, Tô Lạc vẫn thờ ơ.
Dao Trì Lý gia đương nhiên không tốt, chẳng lẽ Tô gia tốt sao? Thân ở Tô phủ nhiều năm, Tô Lạc có kinh nghiệm rất sâu đây.
Có Dao Trì Lý gia hỗ trợ đối phó Tô gia, Tô Lạc trong lòng cao hứng còn không kịp, sao lại áy náy chứ?
Nhưng trên mặt cũng phải giả bộ lo lắng một chút.
Ánh mắt của Tô Lạc hiện lên chút nôn nóng: “Vậy đại ca đâu, vết thương thực nghiêm trọng sao?”
“Đương nhiên nghiêm trọng! Cơ hồ sắp mất mạng! Ngự y nói hắn biện pháp nào đều không có, nếu muốn cứu đại ca, trừ phi thỉnh được luyện dược sư siêu cấp!”
Luyện dược sư siêu cấp là người mà Tô phủ có thể mời tới sao?
Tô Lạc hiểu biết rất rõ ràng về cấp bậc của luyện dược sư.
Từ thấp đến cao lần lượt là luyện dược sư sơ cấp, luyện dược sư trung cấp, luyện dược sư cao cấp, luyện dược sư siêu cấp, luyện dược sư cấp đại sư, luyện dược sư cấp tông sư, cuối cùng còn có một cái là luyện dược sư thần cấp.
Nhưng trên đại lục, luyện dược sư cực kỳ thưa thớt, ngày thường luyện dược sư sơ cấp và luyện dược sư trung cấp cũng đã vênh váo tận trời, luyện dược sư cao cấp cơ bản không ra khỏi cửa, huống chi là luyện dược sư siêu cấp?
Thế nhưng trong lòng Tô Lạc quả thật có một lựa chọn.
Người kia vừa lúc chính là luyện dược sư siêu cấp, thế nhưng đối với Tô phủ mà nói thì chuyện mời hắn đến vô cùng khó khăn.
Tô Khê không biết trong lúc nhất thời đầu óc Tô Lạc đã nghĩ tới nhiều thứ như vậy, nàng chỉ trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi mau đi nói với Tấn Vương điện hạ, ngươi sẽ không ở cùng với hắn nữa, ngươi mau đi!”
Cho dù ăn rất nhiều mệt trước mặt Tô Lạc, Tô Khê vẫn như cũ là Tô ngũ tiểu thư luôn vênh mặt hất cằm sai khiến người khác, kiêu ngạo ương ngạnh.
Tô Lạc cười nhẹ: “Muốn đi thì ngươi đi đi, người tới, tiễn khách!”
“Tô Khê, đồ tiện…” Một câu còn chưa nói xong, một bóng đen hiện lên, một móng vuốt sắc bén đã nhanh như tia chớp mà đập lên mặt Tô Khê.
“A!” Trong miệng Tô Khê bộc phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, máu tươi tràn ngập, từng giọt lăn xuống, thoạt nhìn rất là kinh khủng.
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long đã trở về tranh công, một tay ôm, một tay sờ đầu nó khen thưởng.
Tô Khê ăn mệt như vậy, đâu chịu bỏ qua chứ? Nàng đang muốn xông lên thì người áo đen vốn dĩ đã biến mất lại lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện, một đám mang theo sát khí lạnh lẽo, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm Tô Khê.
Thủ đoạn của bọn họ không lưu tình chút nào, Tô Khê chính mắt gặp qua, cho nên bước chân của nàng tức khắc đã cứng lại rồi, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Cút đi.” Tô Lạc cười, liếc Tô Khê đang vô cùng tức giận một cái.