Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 649: Tam giác phân tranh (14)



Nửa năm trước vị Tô ngũ tiểu thư này còn ở trước mặt nàng diễu võ dương oai, thậm chí nếu nàng thật muốn hạ độc thủ, Tô Lạc cũng không tránh được.

Nhưng là hiện tại, nàng cũng đã không thể làm gì Tô Lạc  được, không những như thế, ngay cả đi đến gần Tô Lạc cũng không có khả năng.

Tô Khê cuối cùng cũng chỉ oán hận mà trừng mắt nhìn Tô Lạc, nói năng tàn nhẫn: “Tô Lạc, ngươi chờ xem, ngươi sẽ không có kết cục tốt!” 

Tô Khê rời đi, đám kia người cũng mênh mông rời đi, Tử Đằng Uyển lại khôi phục yên lặng.

“Tiểu thư…” Lục La lo lắng mà nhìn tiểu thư nhà mình.

“Này chỉ là bắt đầu.” Tròng mắt thanh lãnh giống như giếng cổ của Tô Lạc tràn đầy hàn khí bức người, khóe miệng cong lên. 

Lục La đi theo phía sau Tô Lạc, nhíu mày quở trách nói: “Tiểu thư, ngài nói Dao Trì tiên tử sao lại vô sỉ như vậy? Tấn Vương điện hạ không cần nàng, nàng còn muốn bức bách tiểu thư, làm sao mà thiện lương dịu dàng, băng thanh ngọc khiết như người ta đồn chứ?”

Tô Lạc cười cười, giấu đi lạnh lùng trong đáy mắt.

Lý Dao Dao xưa nay đều không phải là người thiện lương dịu dàng gì, băng thanh ngọc khiết càng không biết từ đâu mà tới. 

Xuyên thấu qua cánh cửa sổ đang mở, Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long nhìn bầu trời trong xanh phía ngoài cửa sổ.

Ngày đó ở sơn mạch Lạc Nhật, Nam Cung Lưu Vân và mình chỉ thân cận một chút, nàng đã không chút do dự phái sát thủ giết mình.

Thật muốn nói tiếp, dùng mấy chữ như tâm tư hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, kiêu căng làm bậy để hình dung nàng đều không quá đáng. 

“Tiểu thư...” Lục La có chút lo lắng mà nhìn bóng dáng Tô Lạc.

Rốt cuộc phía sau lưng của Dao Trì tiên tử chính là toàn bộ Dao Trì Lý gia, bối cảnh khổng lồ như vậy, không phải một mình tiểu thư có thể chống lại.

Hơn nữa bên này, lão gia khẳng định sẽ không theo phe của tiểu thư, không chỉ có không bảo vệ, mà ngược lại còn sẽ cố tình khó xử... Ai, sao mệnh của tiểu thư lại khổ như vậy chứ. 

Lục La muốn nói lại thôi mà nhìn chủ tử nhà nàng, trong lòng thực lo lắng.

“Dao Trì Lý gia sao...” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói.

Nếu như sau lưng nàng cũng có một bối cảnh cường đại, sự tình đã đơn giản hơn rất nhiều, chỉ tiếc, ngay cả thân thế của mình nàng còn không biết rõ ràng. 

Mưu kế của Nam Cung Lưu Vân kín đáo như vậy, nàng phối hợp là được.

Lúc trước Lục La ca ngợi Dao Trì tiên tử nhiều như vậy, nhưng việc này vừa xảy ra, nàng cũng đã hiểu ra không phải sao? Có thể thấy được trên đời này vẫn có nhiều người hiểu lý lẽ.

Ha hả, Lý Dao Dao, thật hy vọng ngươi lại làm nhiều thứ hơn nữa, giúp bổn cô nương tự tay xé rách cái mặt nạ mỹ nhân này trên mặt ngươi! Khiến người khắp thiên hạ đều thấy rõ ràng tâm địa rắn rết mà ngươi cất giấu đằng sau dung nhanh xinh đẹp đó. 

“Tiểu thư, vết thương của  đại thiếu gia...” Lục La thần sắc không yên, sắc mặt mang theo ưu sầu.

Nếu đại thiếu gia thật sự vì tiểu thư mà chết, sau này ở trong phủ, tiểu thư chắc chắn một bước khó đi.

Tô Lạc và Lục La suy nghĩ có chút bất đồng. 

Tô Lạc muốn Tô Tĩnh Vũ sống, bởi vì chỉ có hắn sống, mới có thể vạch mặt Dao Trì tiên tử.

Cho nên việc cấp bách nhất chính là chữa khỏi cho Tô Tĩnh Vũ, ngàn vạn đừng để hắn chết dễ dàng như vậy.

Tô Lạc búng tay một cái, tức khắc một người áo đen lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở phía sau nàng. 

“Đi tra một người.” Tô Lạc nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Lãnh dược sư.”

Người áo đen lĩnh mệnh, thực mau biến mất trong không khí.

Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, khóe miệng gợi lên ý cười. 

Nam Cung Lưu Vân đã sớm có dự kiến trước, ngày đó sau khi từ hoàng cung trở về, đã phái người áo đen hoặc minh hoặc ám bảo hộ nàng.

Đã nhiều ngày, sát thủ tiến đến giết nàng cũng đã chôn được mấy nấm mồ rồi.

Tô Lạc vô tội mà sờ cái mũi, nàng làm người cũng không xấu, sao nhiều người muốn giết nàng đến thế chứ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.