Tô Lạc buông tay: “Ta cố tình luyện chế ra như vậy đấy. Lãnh dược sư cảm thấy có gì kì lạ sao?” Tô Lạc cảm thấy mình luyện chế ra Linh Nguyên đan có hiệu quả rất tốt. Sơ cấp Linh Nguyên đan nhưng hiệu quả lại giống như trung cấp Linh Nguyên đan.
“Nha đầu này thật là…” Ánh mắt Lãnh dược sư nghiêm túc nhìn Tô Lạc mà đánh giá: “Ngươi chắc chắn loại Linh Nguyên đan này là do ngươi luyện chế được?”
“Thiên chân vạn xác(1), ta cam đoan là thật, không lừa già dối trẻ!” Vẻ mặt Tô Lạc kiên định.
“Nhưng đan dược này là… là trung cấp Linh Nguyên đan. Không đúng, nếu so với trung cấp Linh Nguyên đan thì nó còn tốt hơn chút xíu nữa!” Lãnh dược sư vô cùng khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Tô Lạc: “Nha đầu! Ngươi không phải là có tài năng nhưng cố tình che giấu chứ? Lại đây nhanh lên! Ngươi đi theo lão phu đến phòng luyện dược. Lão phu muốn nhìn xem ngươi luyện đan kiểu gì.”
“Được thôi! Bảo ta tự luyện thì ta sẽ tự mình luyện dược. Dù sao thì chuyện đó đối với ta không thành vấn đề.” Tô Lạc tự tin tràn trề nói.
Lãnh dược sư dẫn theo Tô Lạc đến phòng luyện dược. Trong lúc Tô Lạc luyện đan thì ông ta cẩn thận quan sát nàng. Đến khi nàng thật sự ở trước mặt ông ta luyện chế ra trung cấp Linh Nguyên đan, ông ta mới tin nàng.
“Lãnh dược sư, ngươi thấy thế nào?” Tô Lạc cười hỏi.
“Nếu hiện tại ngươi đã có thực lực như vậy thì ta có vài lời muốn nói với ngươi.” Lãnh dược sư đưa Tô Lạc quay trở lại chỗ ban đầu rồi cả hai ngồi xuống.
Thấy vẻ mặt Tô Lạc vừa mờ mịt vừa tò mò, Lãnh dược sư thở dài một tiếng: “Ngươi có từng nghe ai nói tới Dung Vân đại sư chưa?”
Trên trán Lãnh dược sư nổi đầy gân xanh: “Ngươi cũng là luyện sư vậy mà chưa từng nghe nói đến Dung Vân đại sư là sao hả? Ngươi rốt cuộc học luyện dược kiểu gì vậy!”
Đối mặt với lời khiển trách đầy tức giận của Lãnh dược sư, Tô Lạc rụt rụt cổ lại, thỏ thẻ hỏi lại: “Ông ta rất nổi tiếng sao?”
“Đâu chỉ nổi tiếng? Hiện tại ở trên đại lục này, Dung Vân đại sư là vị luyện dược sư duy nhất đạt cấp tông sư đấy! Ngươi biết có bao nhiêu danh môn thế gia muốn chiêu mộ ông ta mà không được không? Ngươi biết có bao nhiêu cường giả muốn cầu kiến để gặp mặt ông ta một lần mà không được không? Như vậy ngươi nghĩ thử xem, chỉ cần ngươi có thể bái ông ta làm thầy, dù chỉ trên danh nghĩa thôi, thì sau này, ngươi sẽ không còn phải sợ ai trên đại lục nữa!” Lãnh dược sư vỗ chát một cái lên mặt bàn, đưa ra kết luận.
“Lợi hại như vậy sao? Ông ta trước đây có từng thu nhận đồ đệ không?” Tô Lạc nghi ngờ hỏi.
“Có chứ.” Trên mặt Lãnh dược sư hiện lên vẻ xấu hổ: “Tên đệ tử không nên thân của ông ta chính là lão phu.”
“Cái gì? Dung Vân đại sư là sư phụ của ngài sao?” Lúc này, Tô Lạc cảm thấy thật sự kinh ngạc.
Khó trách lúc trước dù nàng đã nói ra tên của Tấn Vương điện hạ nhưng vị Lãnh dược sư này vẫn không thèm phản ứng gì. Hèn gì Lãnh dược sư còn không thèm để mắt tới các danh môn thế gia đó. Hóa ra là vì danh tiếng của sư phụ ông ta lớn như vậy.
Lãnh dược sư ảo não mà gãi gãi đầu: “Chỉ đáng tiếc là tư chất của lão phu quá ngu dốt, không có đủ khả năng để kế thừa sự nghiệp của sư phụ. Cho nên, sư phụ mới quyết định lại thu nhận thêm một vị đệ tử cuối cùng nữa.”
“Dung Vân đại sư muốn thu nhận đệ tử, vậy sao từ trước đến nay ta không hề nghe nói đến nhỉ.”
Lãnh dược sư liếc Tô Lạc một cái: “Ngươi còn chưa từng nghe nói đến Dung Vân đại sư thì làm thế nào ngươi biết được ông ta muốn thu nhận đồ đệ chứ?”
Tô Lạc le lưỡi. Ông ta nói thật ra cũng đúng.
Lãnh dược sư lại tiếp tục than thở: “Thật ra chuyện này sư phụ đã có nhắc tới cách đây ba năm. Vì Dao Trì Lý gia ghi nhớ lời nói đó nên họ đã chuẩn bị suốt ba năm qua.”
“Dao Trì Lý gia?”
“Ngươi cũng quen biết người đó đấy, nói tên ra là ngươi sẽ biết ngày, là Lý Dao Dao.” Lãnh dược sư hừ giọng nói.
“Lý Dao Dao? Nàng ta là luyện dược sư sao?” Tô Lạc kinh ngạc hỏi lại.
“Phải, nàng là luyện dược sư. Vì muốn trở thành tiểu đệ tử của sư phụ ta mà Lý Dao Dao đã nỗ lực suốt mấy năm nay. Nàng đã đạt tới luyện dược sư trung cấp rồi đó. Nàng ở cạnh sư phụ cũng được gần nửa năm rồi.” Lãnh dược sư thở dài: “Tính tình sư phụ vốn rất lạnh lùng. Ông ta sẽ không dễ dàng để người khác ở gần hắn đâu.”