Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 687: Thần linh trên trời (3)



Nhưng hiện tại hắn cũng là cấp chín! Hơn nữa vẫn là tự tay Tô Lạc đập hắn lên cấp chín, loại cảm giác này quả thật sảng khoái vô cùng!

Dù ở Dao Trì cung cao thủ như mây, hắn cũng là một trong số ít cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay! Nhìn khắp toàn bộ thiên hạ, hắn cần phải sợ ai nữa chứ? Lại nói tiếp, hắn còn phải cảm ơn Tô Lạc mới đúng.

Phương thức mà Lý Ngạo Khung dùng để cảm tạ Tô Lạc chính là đập chết nàng!

Tô Lạc lúc này quả thực buồn bực tới cực điểm, nàng vừa chạy vừa nhanh chóng suy tư phương pháp thoát thân.

Trước thực lực tuyệt đối, dùng mưu mô gì đều vô dụng.

Tô Lạc nghĩ tới nghĩ lui, con át chủ bài của nàng cũng chỉ có một viên Linh Đạn Cầu.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn triệu hồi cha của Tiểu Thần Long?

“Nha đầu thúi, tự động ra đây chịu chết còn có thể được toàn thây, nếu bị ta bắt được, hừ hừ…” Lý Ngạo Khung đánh một chưởng về phía rừng rậm.

Tức khắc, tảng lớn cây cối vỡ vụn sập đổ, thậm chí các khu vực ở xa cũng phải chịu lan đến, cành lá rậm rạp rơi xuống.

Rừng cây đổ xuống, thân ảnh của Tô Lạc ngay lập tức hiện ra.

Lý Ngạo Khung đứng ở giữa không trung xác định vị trí của Tô Lạc, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh: “Nha đầu thúi, tốc độ thật đúng là nhanh, hiện tại xem ngươi trốn đi đâu?”

Tô Lạc đứng ở tại chỗ, nghiêm túc mà nhìn Lý Ngạo Khung, đáy mắt hiện lên một tia khói mù.

Nàng niết ngọc giản bảo mệnh trong tay, tùy thời chuẩn bị bóp nát để cầu cứu.

Tô Lạc nhẹ nhàng cười, không sao cả mà nhún vai: “Không chạy thì không chạy, dù sao vẫn sẽ bị ngươi đuổi kịp.”

Lý Ngạo Khung thật không nghĩ tới nha đầu này nói không chạy thì không chạy, theo hắn biết, nha đầu này tựa như con cá chạch vậy, trơn trợt khó bắt vô cùng, vừa lơ đãng sẽ bị nàng chạy trốn.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt hiện lên một tia tiếc hận: “Tô Lạc, nói thật, ta cảm thấy đáng tiếc cho ngươi. Chỉ nửa năm ngắn ngủi, từ không đến có, đã lên tới cấp năm, thành tích như vậy thì dù có tìm khắp đại lục cũng là kì tài ngàn năm khó gặp. Nhưng mà, ngươi lại đắc tội Dao Trì Lý gia, cho nên, Dao Trì Lý gia tuyệt đối sẽ không cho phép thiên tài như ngươi có cơ hội trưởng thành.”

Lúc này trong mắt của Lý Ngạo Khung, Tô Lạc đã là một người sắp chết.

Cho nên, vẻ mặt của hắn mang theo một tia tiếc nuối: “Đáng tiếc, thiên tài đã phải ngã xuống...”

Khi nói chuyện, vẻ mặt của Lý Ngạo Khung hiên lên chút mỉa mai: “Tô Lạc, nếu ngươi đập ta lên cấp chín, như vậy, vì tôn trọng ngươi, ta dùng chiêu thức cường đại nhất của cấp chín để tiễn ngươi đi, ngươi cũng sẽ không tiếc nuối gì nữa đúng không?”

Nghe vậy, Tô Lạc tức giận đến mức muốn nôn ra máu.

Dùng chiêu thức cường đại nhất của cấp chín, đây rõ ràng là đang mỉa mai nàng! Nếu không phải do nàng, Lý Ngạo Khung có thể lên tới cấp chín sao?

“Trong vòng nửa năm đã lên đến cấp năm, thiên tài như vậy, tìm khắp thiên hạ cũng có thể gọi là tuyệt vô cận hữu, Tô Lạc, ngươi vốn dĩ có tiền đồ tốt đẹp, nhưng là Dao Trì Lý gia lại không thể để ngươi trưởng thành...” Lý Ngạo Khung trong miệng tỏ ra thật tiếc nuối, biểu tình lại hoàn toàn không phải như thế.

Giết một người bình thường sẽ không thể mang đến cảm giác thống khoái vui sướng như giết một thiên tài.

Khóe miệng Lý Ngạo Khung giơ lên một nụ cười lạnh, bàn tay chậm rãi đặt ở ngực, chung quanh tuy không có gió nhưng mọi thứ lại chuyển động, vô số linh lực tràn đến trong lòng hắn, hình thành từng vòng sóng gợn mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Lôi Đình Sấm Chớp!” Lý Ngạo Khung rống một tiếng, hai tay tràn ra ánh sáng lóe mắt màu trắng.

Trong nháy mắt khi lôi điện màu hoàng kim đã hình thành…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.