Đôi mắt Bắc Thần Ảnh trắng đen rõ ràng mắt to trong suốt có thần, thần thái phấn chấn, lúc nhìn Tô Lạc trong mắt toàn là ý cười.
“Dung Vân đại sư là người lạnh lùng, xưa nay thấy chết mà không cứu, nhưng lần này lại ra tay cứu ngươi, đây không phải là chuyện vui sao?”
Ám Dạ Minh cười nói thêm: “Lần này Dung Vân đại sư ra tay cứu ngươi, trong mắt người khác nhìn thấy, Dung Vân đại sư là người phía sau ngươi, từ nay Đế Đô sẽ không ai trêu chọc ngươi rồi.”
Bây giờ Tô Lạc nửa tin nửa ngờ tỏa trên người Dung Vân đại sư.
Mà lúc này, tầm mắt Dung Vân đại sư cũng đảo qua trên người nàng, lúc ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Dung Vân đại sư thản nhiên như nước, không có gợn sóng, thật sự trong mắt hắn Tô Lạc giống như một khúc gỗ.
Tô Lạc không thể không thừa nhận, lần này Dung Vân đại sư sở dĩ cứu nàng, hoàn toàn là nhìn trên mặt Tiểu Thần Long.
Nếu không phải là Tiểu Thần Long, chỉ sợ Dung Vân đại sư cho dù nhìn thấy, cũng sẽ hờ hững xoay người bỏ đi.
Trong thời khắc yên tĩnh này, bỗng nhiên, trong không khí dập dờn một bóng nhỏ dao động.
Bóng dáng Lý Nghiêu Tường chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lúc hắn hiện thân, ánh mắt liền nhìn Lý Ngạo Khung té ngã trên mặt đất vô cùng chật vật kia.
“Nhị thúc.” Lý Ngạo Khung che ngực lại không nhịn được mà ho khan.
Hôm nay đối với Lý Ngạo Khung mà nói, thật sự là một ngày phức tạp.
Đầu tiên là cơ duyên may mắn thăng lên cấp chín, cuộc đời hắn lúc vui mừng khôn xiết nhất, lại bị Dung Vân đại sư trực tiếp phóng xuống cấp bốn, ngã xuống vũng bùn trong nháy mắt.
Trải qua quá trình, hắn thừa nhận rồi thì lần lượt tay đấm chân đá.
Nếu như không phải tố chất thân thể Lý Ngạo Khung vượt qua thử thách, lúc này hắn sớm đã là một đống thịt nát rồi, làm gì có thời gian cáo trạng với Lý Nghiêu Tường cơ chứ?
“Nhị thúc cứu mạng, khụ khụ khụ.” Cả người Lý Ngạo bị trọng thương nhìn thấy người thân nhà mình, một hơi nói không được, lúc này phát ra từng đợt ho khan kịch liệt.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai làm ngươi bị thương như vậy?” Lý Nghiêu Tường tức giận cơ hồ muốn phát điên rồi!
Vừa rồi hắn cùng lão già chết tiệt Bắc Thần Gia kia tranh đấu, nhưng có chú ý đến cháu trai bảo bối này của hắn!
Từ cấp bảy trực tiếp bay đến cấp chín à!
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ có cấp bốn yếu ớt, so với xú nha đầu kia còn yếu hơn, đây còn được sao?
Dung Vân đại sư lạnh nhạt liếc hắn một cái, âm thanh ôn tồn, lại mang sát khí nghiêm nghị: “Ta.”
Lý Nghiêu Tường xoay người lại, trong nháy mắt nhìn thấy Dung Vân đại sư, cả người hắn khẽ run lên.
“Dung, Dung Vân đại sư?” Dung Vân đại sư lại hạ mình đến Tây Lăng, hơn nữa còn nhúng tay vào trận đấu của những người cấp dưới này?
Ánh mắt Dung Vân đại sư lãnh đạm: “Dao Trì Lý gia có ý định khiến Nhân tộc và Long tộc chiến tranh, trở về hỏi Lý Thương Lan một chút, hắn đây là có ý gì.”
Lý Thương Lan, tên của ông cụ nhà họ Lý. Ngày thường mọi người đều gọi hắn là Thánh Vực Tôn Giả, cơ hồ quên mất tên thật của hắn.
Lý Nghiêu Tường nghe vậy, cả người chấn động.
Khiến cho Nhân tộc và Long tộc chiến tranh? Tội danh này quá lớn! Nhà họ Lý làm sao có thể thừa nhận được?
Nhìn Lý Ngạo Khung ngã trên mặt đất đã trở thành cấp bốn, trong mắt Lý Nghiêu Tường hiện lên một tia đau thương.
Lý Ngạo Thiên sống chết không rõ, bây giờ Lý Ngạo Khung lại biến thành bộ dáng như vậy...
Vốn đã là cấp chín, bây giờ lại trở thành cấp bốn, nhưng mà về sau phải gian khổ tu luyện mới tăng lên được! Nghĩ đến đây, một cỗ lửa giận lan tràn trong ngực Lý Nghiêu Tường.
Ánh mắt hắn hung hăng độc ác trừng mắt nhìn Tô Lạc, tỏa ra tia tàn nhẫn dữ tợn, hận không thể bóp chết Tô Lạc đang sống sờ sờ.