“Bổn dược sư thích nha đầu này lúc nào? Lời này là ai nói? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!” Tính tình Lãnh dược sư vốn dĩ quái gở mà táo bạo, đối với người mà ông ta nhìn không thuận mắt, ông ta một mực không lưu tình.
“Việc này...” Tô Tử An liền buồn bực.
Không phải chính lão nhân gia ngài lúc trước đã nói như vậy sao? Lão nhân gia ngài khen Khê Nhi nhà ta tốt, còn bảo ta không được khi dễ nàng, sao bây giờ lại đổi ý chứ?
Trong lòng Tô Tử An vô cùng khó hiểu, nhưng hắn lại không thể nói rõ thắc mắc trong lòng, nên chỉ có thể ấp a ấp úng: “Người mà lão nhân gia ngài muốn gặp... không phải là Khê Nhi sao?”
“Cái gì mà Khê Nhi với Đông Nhi, bổn dược sư hoàn toàn không quen biết!” Lãnh dược sư chắp tay sau lưng, ngạo kiều mà quay mặt qua chỗ khác.
Khoé miệng Tô Tử An nhất thời cảm thấy đăng đắng, lại càng thêm nghi hoặc: Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề nhỉ?
Tô Khê vừa nghe thấy lời nói kia của Lãnh dược sư, lập tức không vui.
Cái gì mà Khê Nhi Đông Nhi, Lãnh dược sư xem nàng như con chó con mèo sao? Sao ông ta lại có thể không tôn trọng mình như vậy?
Tô Khê lạnh lùng trừng mắt: “Lãnh dược sư, sao người có thể nói như vậy!”
Tô Tử An vội vàng bịt miệng Tô Khê lại!
Nha đầu thúi này thật là, lời như vậy mà cũng có thể nói ra!
Lãnh dược sư kia là ai chứ, ông ta chính là luyện sư siêu cấp. Từ sau khi Dung Vân đại sư đến, thế nhân lại biết được thêm một thân phận quan trọng khác của Lãnh dược sư, đó chính là đại đệ tử của Dung Vân đại sư.
Vậy mà nha đầu Tô Khê này cũng dám chống đối, có phải là chán sống rồi không?
Khoé môi của Lãnh dược sư treo lên một nụ cười lạnh trào phúng: “Đây chính là cái gì Tô Khê phải không? Chậc chậc, ngươi nói bổn dược sư xem trọng nàng ta sao? Tô Tử An, mắt ngươi dùng để trang trí hay ngươi có não mà không thèm dùng?”
“A!”
Những hạ nhân ngoài cửa đồng loạt hít vào một hơi.
Vị Lãnh dược sư này thật đúng là quá cuồng vọng, lời nói sắc bén, độc địa như đòi mạng.
Lão gia nhà mình chính là Hộ Quốc Đại Tướng quân, đã bao giờ bị người khác mắng thẳng mặt như vậy?
Lúc này, trong lòng Tô Tử An rất tức giận nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn, khoé miệng cứng đờ cố nặn ra một nụ cười: “Nếu như vậy thì Lãnh dược sư đã nhận sai người rồi, Tô phủ của chúng ta không có người mà ngài muốn tìm.”
Tô Tử An gắt gao nắm chặt tay, hành động này cho thấy hắn đang vô cùng tức giận.
Lãnh dược sư không khách khí chỉ tay vào người Tô Tử An, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Bổn dược sư biết ngươi không có mắt nhìn nên đặc biệt nhắc nhở ngươi, nào ngờ ngươi không phải là không có mắt, mà là mắt ngươi bị mù!”
“Lãnh dược sư, quý phủ của chúng ta thật không có...” Tô Tử An cũng tức giận, thậm chí là vô cùng tức giận, nhưng trước mặt Lãnh dược sư, hắn chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
“Cái rắm! Tô Lạc không phải là nữ nhi của ngươi sao? Nàng không ở quý phủ của ngươi sao? Ngươi cư nhiên dám nói dối trước mặt ta! Tô Tử An, lá gan của ngươi lớn lắm sao?” Lãnh dược sư trừng mắt nhìn hắn.
Tô Lạc?
Trong nháy mắt, Tô Tử An như bị sét đánh, toàn thân cứng đơ.