Còn nếu đã chán ghét ai thì tự nhiên sẽ rất không lưu tình.
Ông ta đối xử tốt với Tô Lạc và vô cùng chán ghét Lý Dao Dao.
Cho nên, Lãnh Diễm không chút khách khí mà trừng mắt liếc nàng ta một cái: “Ngươi là ai? Trước mặt sư phụ nào có chỗ cho ngươi mở miệng nói chuyện? Ra chỗ khác chơi đi!”
Dao Trì tiên tử hoàn toàn không dự đoán được lãnh Diễm sẽ không khách khí như vậy, nàng nhất thời ngây dại, chớp mắt một cái, đôi mắt trong veo bỗng chốc ngập nước, ủy khuất nhưng cố gắng nén lại.
Lúc này, dường như tất cả ánh mắt trách móc đều đổ dồn lên người Lãnh dược sư.
Trong lòng Lãnh dược sư càng tức giận hơn.
Ông ta rõ ràng đang nói thật, ông còn chưa làm gì đến mà nha đầu thúi này đã khóc rồi? Thật là càng nhìn càng chán ghét!
Lãnh dược sư hừ một tiếng: “Ngươi trưng ra vẻ ta đây cho ai xem? Còn không phải là sợ Tô Lạc có thiên phú hơn ngươi, ngươi không dám cùng nàng tranh tài nên lúc này mới cố ý ngăn cản sao? Giả vờ vô tội cái gì?”
Trong lòng Tô Lạc thật sự nhịn không được liền âm thầm tán thưởng Lãnh dược sư.