Mà từ đầu đến cuối, thần sắc Tô Lạc đều nhàn nhạt, bộ dáng không mấy để tâm.
Dung Vân đại sư đứng dậy.
Dao Trì tiên tử chạy đến, tiến lên hầu hạ.
Đám người đồng loạt quỳ xuống cung tiễn Dung Vân đại sư.
Nếu như tất cả ứng viên đều bị loại, như vậy thì Dao Trì tiên tử chính là người duy nhất được chọn.
Trong khi mọi người ở đây đang chờ chúc mừng Dao Trì Lý gia, thì lúc Dung Vân đại sư đi qua bên người Tô Lạc, đại sư lại nói rất rõ ràng một câu: “Mười ngày sau thu thập đủ đồ vật, nếu không thì ngươi sẽ thua hiệp thứ nhất.”
Nói xong, ông ta ném cho Tô Lạc một tờ giấy trắng, không quay đầu mà cứ thế đi thẳng.
Dao Trì tiên tử liền đi theo sao Dung Vân đại sư.
Nàng vốn dĩ còn định nhân cơ hội này chế nhạo Tô Lạc vài câu, nhưng sau khi nghe Dung Vân đại sư nói vậy, trong nháy mắt nàng liền sợ ngây người, cả người bất động.
Ý của Dung Vân đại sư là: Tô Lạc đã vượt qua khảo nghiệm, lọt vào vòng trong?
Một luyện dược sư sơ cấp, dựa vào cái gì mà tranh giành với nàng? Thật đáng giận!
Trong mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia phẫn hận. Rốt cuộc là xảy ra sai sót ở đâu? Có lẽ, đối với Dung Vân đại sư, Lãnh dược sư rốt cuộc lại có tác động lớn đến vậy?
Từ góc độ của người khác nhìn vào, thấy Dao Trì tiên tử hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lãnh dược sư, có thể hiểu nàng rất hận Lãnh dược sư.
Mà Tô Lạc lúc này vừa hay lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, hoàn toàn kích thích sự phẫn nỗ trong lòng Dao Trì tiên tử.
“Vậy ta chúc mừng ngươi trước, hy vọng hiệp thứ nhất ngươi không bị thua.” Dao Trì tiên tử ngoài cười như trong không cười.
“Ta không thua, người thua chính là ngươi đó. Dao Trì tiên tử thật là hào phóng, muốn nhường cho ta cơ hội này sao?” Khoé miệng Tô Lạc mỉm cười, thanh âm lãnh đạm.
Dao Trì tiên tử phẫn nộ siết chặt nắm tay, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười lạnh nhạt: “Tô Lạc, ngươi hà tất phải như vậy? Ngươi chỉ mới là luyện dược sư sơ cấp, tốn công tốn sức như vậy nịnh bợ Lãnh dược sư, kết quả có thể như thế nào chứ?”
Không hổ danh là Dao Trì tiên tử. Vì lúc trước Lãnh dược sư nâng đỡ Tô Lạc, nên Dao Trì tiên tử trực tiếp lợi dụng thời cơ hất bát nước bẩn này vào người Tô Lạc, gán cho nàng tiếng xấu, ám chỉ Tô Lạc nịnh bợ Lãnh dược sư.
“Thắng ta?” Dao Trì tiên tử như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, đôi mắt nàng ẩn chứa ý cười, cười nói với những người chung quanh: “Nàng nói có thể thắng ta, các người có tin không?”
Văn võ bá quan trong triều đều phá lên cười ha ha.
“Cái gọi là không biết tự lượng sức mình, hôm nay ta mới được chứng kiến.”
“Tô Tử An sao lại có thể dạy dỗ được một nữ nhi không biết xấu hổ như vậy? Nói ra lời này, nàng không thấy mất mặt, nhưng ta thấy xấu hổ thay nàng!”
Nghe những lời bàn tán xôn xao của triều thần, Dao Trì tiên tử vô cùng hài lòng, đắc ý liếc xéo Tô Lạc một cái, cao ngạo lạnh lùng lướt qua bên người Tô Lạc, nghênh ngang rời đi.
Thanh âm của Tô Lạc bỗng vang lên phía sau lưng nàng: “Cũng giống như ở đây có rất nhiều luyện dược sư trung cấp và cao cấp tham gia khảo nghiệm, nhưng một luyện dược sư sơ cấp nhỏ nhoi như ta đây lại được vào vòng trong nha.”
Dao Trì tiên tử siết chặt nắm tay, tăng thêm lực đạo dưới chân, nhanh chóng xoay người bước nhanh ra ngoài! Suy cho cùng, Dao Trì tiên tử từng nếm phải không ít thua thiệt dưới tay Tô Lạc, cho nên nàng vẫn khá kiêng kị Tô Lạc.
Lúc này, toàn bộ đại điện gần như lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Tô Lạc.