Dung Vân đại sư vô cùng lạnh lùng, suy nghĩ và hành động của ông sâu không lường được, khiến người khác mờ mịt.
Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy Dung Vân đại sư rõ ràng cơ trí hơn người, không thể không biết bộ mặt thật của Lý Dao Dao. Nhưng nếu thật sự như vậy thì sao lại còn muốn thiên vị nàng ta chứ?
Tô Lạc càng nghĩ càng đau đầu.
“Thôi bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ là đề thứ nhất, thua thì thôi. Sau này vẫn còn cơ hội.” Tô Lạc buông tay.
“Nếu như vòng thứ nhất chưa gì đã thua, sau này có thể sẽ rất khó thắng.” Đôi mắt Bắc Thần Ảnh ôn nhu như nước, hắn đứng lên, xoa xoa đầu Tô Lạc.
Động tác thân mật như vậy trước giờ chỉ có Nam Cung Lưu Vân mới làm, vì vậy, Tô Lạc nhất thời có chút ngây người.
Trong lúc nàng ngây người như vậy, Bắc Thần Ảnh đã đi xa.
“Này tên kia, ai cho ngươi xoa đầu người khác như vậy?” Tô Lạc oán giận làu bàu một câu, không hề suy nghĩ sâu xa về hành động này.
Trong thời gian mười ngày này, Tô Lạc cũng không hề rảnh rỗi.
Ngoại trừ những lúc ở trong không gian luyện dược, những lúc còn lại, nàng đều nhìn chằm chằm thuỷ tinh Tử Ngư.
Hơn nữa, nàng còn dặn dò Tiểu Thần Long, ngàn vạn lần không được tham lam ăn vụng.
Tiểu Thần Long cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, cái đầu nhỏ trịnh trọng gật một cái. Nhiều ngày sau đó, đến cả những hoạt động dưới nước mà nó yêu thích nhất nó cũng không thèm đi, thân mình nhỏ bé luôn túc trực bên cạnh thuỷ tinh Tử Ngư.
Hai con mắt đen trắng rõ ràng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm thuỷ tinh Tử Ngư.
Nhưng mà, dù có như vậy, thuỷ tinh Tử Ngư vẫn không có chút tiến triển nào.
Đến ngày cuối cùng, thuỷ tinh Tử Ngư vẫn không phun ra viên tinh thạch màu tím mà Tô Lạc đang cần.
Tô Lạc thở dài, đành bó tay vậy...
Cho dù không có tinh thạch màu tím, Tô Lạc vẫn dậy sớm. Sau khi Tô Lạc rửa mặt, chải đầu, trang điểm xong, nàng liền đi đến điện Kim Loan.
Trên điện Kim Loan lần này văn võ bá quan không đông đủ, nhưng lại có thêm đám người của Dao Trì Lý gia.
Lý Nghiêu Tường, Lý Ngạo Khung đều có mặt.
Đôi mắt của Dao Trì tiên tử mỉm cười, ý cười như có như không liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Dao Trì Lý gia đương nhiên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Tô Lạc.
Ai bảo nàng ta là người duy nhất lọt vào vòng trong, tranh đoạt vị trí này với Dao Trì tiên tử là nàng?
Theo tin tức của Dao Trì Lý gia, Tô phủ không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ có Bắc Thần Ảnh ở bên ngoài hối hả ngược xuôi.
Hơn nữa, điều đáng tiếc là, hắn mỗi lần đều thất vọng mà về tay không.
Dung Vân đại sư ngồi ở trên cao. Hôm nay, ông vẫn mặc một bộ trường bào mềm mại màu trắng, thần thái tự phụ ưu nhã, đôi mắt đen nhánh như mực mang theo một tia nhìn âm u sắc bén.
Lãnh dược sư đứng trên bậc thang, cao giọng nói:
“Thời gian mười ngày đã hết, xin mời hai tay trình đồ vật lên đây.”
Nói xong, Lãnh dược sư lo lắng đảo mắt nhìn qua Tô Lạc.
Tin tức trong đế đô vốn luôn nhanh chóng và rõ ràng, tất cả động tĩnh của Tô phủ đều lọt vào mắt của mọi người.
Lúc này, dường như tất cả mọi người đều không hy vọng gì vào Tô Lạc.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, một người là tiểu công chúa của Dao Trì Lý gia, một người là thứ nữ không được sủng ái của Tô phủ.
Luận bối cảnh, luận tiền tài của cải, luận nhân lực thân tín, Tô Lạc làm sao mà thắng được?
Hơn nữa, nàng sao có thể tìm được tinh thạch màu tím?
Khoé miệng của Dao Trì tiên tử chứa một ý cười nhạt, nàng ta đặt một túi tơ lụa màu đỏ lên trên khay, lui ra phía sau một bước.
Sau khi đứng về chỗ, nàng dùng ánh mắt khiêu khích mà nhìn Tô Lạc.
Mà Tô Lạc lúc này lại đứng yên bất động.
Tô Lạc hơi khác thường khiến mọi người chú ý.
Vị thứ nữ không được sủng ái của Tô phủ này đang đợi cái gì? Nhìn có vẻ như đang cố gắng câu giờ.
Nhưng mà...
Tất cả mọi người đều không rõ.
Nếu là cái gì khác thì còn được, nhưng đây lại là tinh thạch màu tím, sao lại có thể câu giờ như vậy? Không có chính là không có mà.
Nàng rốt cuộc đang đợi cái gì? Chẳng lẽ nói, nàng cứ chờ như vậy thì thật sự có thể chờ được tinh thạch màu tím xuất hiện sao?