Dung Vân đại sư vừa vuốt ve Tiểu Thần Long, vừa trấn an nó.
Lý Nghiêu Tường lập tức ngây dại.
Mà không chỉ có Lý Nghiêu Tường, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây dại.
Ơ, Dung Vân đại sư luôn luôn công chính nghiêm khắc đang nói gì vậy?
Tên trộm nhỏ này trộm đồ trước mặt mọi người, ông lại không cho phép người bị hại lớn tiếng ồn ào bởi vì sợ tên trộm nhỏ này sẽ hoảng sợ?
Mọi người cạn lời nhìn Dung Vân đại sư.
Hoá ra, cho dù là người tự phụ như Dung Vân đại sư cũng có tâm lý thiên vị, hơn nữa lại là danh chính ngôn thuận mà thiên vị, không cần kiêng nể gì.
Ai bảo ông ấy là người cao cao tại thượng, là Dung Vân đại sư mà mọi người đều ngưỡng mộ!
Lúc này, rất nhiều người đang ước ao tưởng tượng mình chính là con rồng nhỏ nằm gọn trong lòng Dung Vân đại sư để được hưởng thụ sự thiên vị của Dung Vân đại sư, như vậy thật là hạnh phúc.
Vẻ mặt tươi cười của Dao Trì tiên tử hầu như không duy cười nổi nụ cười nữa.
Nàng vẫn cho rằng bất kể là nể mặt tăng hay là nể mặt Phật (1), Dung Vân đại sư phải thiên vị mình mới đúng.
Nhưng mãi cho đến khi Lý Nghiêu Tường bị răn dạy không khách khí, nàng mới bỗng nhiên hiểu được, đại sư không thiên vị nàng, cũng không thiên vị Tô Lạc, mà ông ấy chỉ thiên vị một mình Tiểu Long!
Nhìn con rồng nhỏ này, mặt Dao Trì tiên tử bỗng chốc lạnh như tiền nhưng lửa giận trong lòng lại dâng cao.
Nàng làm sao có thể quên được lúc ở điện Tử Ngư đã bị nó chơi xấu đến mức nào! Mà con rồng nhỏ này lúc đó vẫn còn mang dáng vẻ một con chó con.
“Đại sư...” Dao Trì tiên tử cố gắng nhịn lửa giận bừng bừng trong lòng, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng đơ: “Viên tinh thạch màu tím và tinh thạch màu xanh dương kia...”
Dung Vân đại sư nhấc tay.
Dao Trì tiên tử ngay lập tức im lặng, mọi người cũng không ai dám lên tiếng.
***
(1) Nể mặt tăng hay nể mặt Phật: thành ngữ gốc: không nể mặt tăng thì cũng nên nể mặt Phật: ý nói kính nể một người thứ ba mà đưa ra quyết định hay hành động với người đối diện.