Tuy rằng thời gian của Tô Lạc nhiều lên tới một trăm ngày, nhưng nhiêu đó thời gian đối với nàng vẫn không đủ.
Rốt cuộc bọn họ mang đến một chồng sách cao ngang đầu nàng.
Sách này cũng không phải là tiểu thuyết mà có thể đọc nhanh như gió được.
Mỗi cuốn sách này đối với một người mới chập chững học luyện dược như nàng, đều như một quyển bách khoa toàn thư vậy.
Nhưng mặc kệ tất cả, nên đọc thì vẫn phải đọc, nên hiểu thì vẫn phải hiểu.
Tô Lạc cầm lên một quyển sách, tựa đề là “Trăm Loại Thảo Dược Phân Tích Phối Dược”.
Bên trong mỗi một loại thảo dược đều có hình minh họa, rất trực quan lại rõ ràng. Bên cạnh mỗi hình còn có một đoạn chữ nhỏ giới thiệu.
Nếu Tô Lạc đã tham gia tỷ thí, thì tuyệt đối không thể dễ dàng đầu hàng.
Đọc thì cứ đọc thôi.
Quyển sách rất dày, có hơn một trăm trang, mà đối với người chưa biết gì như Tô Lạc, chỉ dựa vào trí nhớ, thì vẫn rất khó thuộc.
Hơn nữa, Tô Lạc không những muốn đọc hết, muốn thuộc lòng, mà nàng còn muốn hiểu thật kỹ.
Trong vòng mười ngày ngắn ngủi như vậy, nàng phải học lượng kiến thức mà người khác học trong mười năm.
Những gian khổ nàng gặp phải, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Tuy rằng trí nhớ của Tô Lạc rất tốt, nhớ tốt nên học thuộc cũng nhanh, nhưng cũng mất một ngày một đêm, nàng mới học thuộc lòng cuốn sách Phân Tích Phối Dược Một Trăm Loại Thảo Dược không sót một chữ.
Ngày thứ hai, khi hai cái quầng thâm mắt của Tô Lạc bắt đầu xuất hiện thì nàng cũng đã nhắm mắt đọc thuộc cuốn thứ hai Nhập Môn Phương Pháp Luyện Dược Sư Trung Cấp.
Ngày thứ ba, trước khi Tô Lạc mơ màng sắp ngủ gục thì nàng đã vừa rung đùi vừa thuộc lòng cuốn thứ ba Phân Tích Dược Liệu Địa Vực Hiếm.
Ngày thứ tư…
Tô Lạc tuy rằng vô cùng mệt mỏi, nhưng mỗi ngày đều sẽ học xong một quyển, dù sét đánh cũng không thay đổi.
Sau khi thuộc lòng mấy chục cuốn sách, đầu óc Tô Lạc đã trở thành một đống hồ nhão… Quay mòng mòng, dường như có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Học thuộc xong, Tô Lạc sẽ lập tức quên ngay.
Nhưng dù nàng một bên học một bên quên như vậy, mà lại hiểu rõ nội dung từng cuốn sách.
Dựa theo đống sách mà nàng đã đọc xong ngày càng nhiều, thì đống sách ban đầu nàng mang vào trong không gian ngày càng ít.
Tô Lạc vẫn luôn đọc một quyển, rồi ném quyển đó xuống chân… Sau đó, Tô Lạc dường như bị đống sách đã đọc vùi lấp.
Tới ngày cuối cùng, trong khi Tô Lạc lảo đảo lắc lư mà đọc thuộc câu cuối cùng trong sách, cả người nàng mệt đến nỗi nằm liệt trong không gian, lập tức chìm vào hôn mê.
Mệt, thật sự quá mệt mỏi.
Phải biết rằng, đống sách này cũng không phải loại sách bình thường, mỗi một quyển đều sâu rộng như biển, chi chít chữ là chữ… Cũng may sau Tô Lạc đã mở rộng không gian, não mới có nhiều chỗ trống, nếu không thì nàng tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Mọi người cho rằng, trình độ lý luận của Tô Lạc chỉ mới dừng lại ở giai đoạn sơ cấp luyện dược sư. Nhưng trên thực tế, kiến thức lý luận của Tô Lạc hiện tại đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Suốt khoảng thời gian một trăm ngày qua, Tô Lạc thực chất là nhồi nhét một trăm quyển sách kia vào trong đầu, nhét đến mức tràn đầy, dường như chỉ cần thêm một chữ nữa thì sẽ lập tức tràn ra ngoài.
Hiện tại, ai dám ở trước mặt nàng nói một chữ nào, nàng tức khắc sẽ thổ huyết đầy mặt hắn.
Bởi vì nàng thật sự học đến mức bị thương… Toàn bộ đầu óc nàng đều trở thành hồ nhão rồi, đôi mắt xoay mòng mòng.
Trong điện Kim Loan, Dung Vân đại sư mặc một bộ y phục màu trắng nhẹ nhàng, trên áo choàng thêu mấy cành trúc xanh mảnh mai bằng chỉ bạc, ưu nhã mà thanh lãnh, con ngươi đen nhanh như thạch hắc diệu phát sáng nhợt nhạt, cao thâm khó đoán mà nhìn xuống dưới.
Ông ta ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa cao cao. Tuy rằng không nói năng gì, cũng không cử động, nhưng toàn thân ông ta tản ra khí chất ngạo nghễ tuyệt thế, làm người khác nhìn thấy liền cảm thấy tự xấu hổ.
Dao Trì Lý gia đứng phía trên, tách ra khỏi mọi người.