Đừng nói là làm bài, chỉ sợ nàng đọc rồi còn không hiểu đề bài nói gì.
Dao Trì tiên tử khinh thường mà liếc Tô Lạc một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh, sau đó nàng cúi đầu làm bài.
Nàng vừa viết vừa gây ra âm thanh loạt soạt, vì muốn tạo áp lực tâm lý lên Tô Lạc.
Lúc này, Tô Lạc thật sự có chút áp lực.
Từ trên xuống dưới, Tô Lạc định đọc xem câu hỏi nào nàng thuộc nhất thì làm trước, nhưng cuối cùng đọc xong cả ba câu hỏi, nàng lại ngây người.
Câu nào nàng cũng cảm thấy quen quen.
Cỏ Long Lưỡi và Y Lan Hương, trộn hai mươi mốt loại thảo dược lại, nấu trong vòng hai canh giờ, sau đó cho vào…
Cho vào cái gì nhỉ?
Đây rõ ràng là kiến thức của luyện dược sư cao cấp.
Tô Lạc nhớ rõ đêm hôm trước nàng có đọc qua rồi, chỉ là lúc đó quá mệt mỏi, toàn bộ đầu óc chật ních, cho nên nàng nhớ không rõ ràng lắm.
Cả khóe mắt lẫn lông mày của Tô Lạc đều nhìn về phía Dao Trì tiên tử.
Lúc này, nàng đang múa bút thành văn.
Chỗ trống trên giấy thi lúc ban đầu hiện tại đã được nàng lấp đầy bằng những nét chữ đẹp đẽ của mình, nhìn thoáng qua cực kỳ tinh xảo.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình thật sự bị nàng đánh bại?
Tô Lạc phiền não mà gãi gãi đầu.
Mà vừa đúng lúc, Dao Trì tiên tử ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lạc, nhìn thấy Tô Lạc lấy tay chống má, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Chết tiệt! Lại để người khác xem thường!
Tô Lạc đối diện với ánh mắt khinh thường kia của Dao Trì tiên tử, lập tức trong lòng tức giận.
Tuyệt đối không được để nữ nhân kia coi thường.
Trên điện Kim Loan, hai chiếc bàn của Tô Lạc và Dao Trì tiên tử chỉ cách nhau hai mét.
Mà vì các nàng ngồi ở giữa điện, nên xung quanh trong bán kính năm mét đều nhìn thấy rõ họ.
Những người đứng bên ngoài đang rất hào hứng mà nhìn hai người làm bài.
Dao Trì tiên tử hết sức chăm chú viết, thần thái sáng láng, tự tin đầy mặt.
Trái lại, Tô Lạc chỉ trong nháy mắt đã lấy tay chống má, lát sau lại nhìn đông ngó tây. Vừa nhìn qua đã biết, nha đầu này không làm được bài.
Lý Ngạo Khung thấy Tô Lạc như vậy, khóe miệng gợi lên vẻ trào phúng, cười lạnh nói: “Vịt con xấu xí lại dám đi so đo với thiên nga trắng sao? Thật là không biết tự lượng sức.”
Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc như vậy, chỉ hận không thể bay lên thế chỗ cho nàng. Hiện tại còn nghe được lời nói châm chọc của Lý Ngạo Khung, lập tức nổi giận.
Cánh tay dài của hắn vươn tới, xách cổ áo Lý Ngạo Khung lên: “Ai là vịt con xấu xí, ai là thiên nga trắng hả? Ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi bị câm đâu!”
Nói xong, hắn tùy ý ném Lý Ngạo Khung sang một bên.
Động tác kia rất lưu loát, khí thế kia rất nghiêm nghị, quả thực là đẹp trai đến ngây người!
Bị người khác xách lên rồi lại bị tùy tiện ném đi, Lý Ngạo Khung thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Vốn dĩ hắn không yếu ớt như vậy.
Nói đúng hơn, trong thế hệ trẻ, những người ngang tuổi với hắn, hắn cũng là nhân vật số một số hai, vốn dĩ cũng là người lãnh đạo.
Nhưng hiện tại, hắn lại bị tiểu tử thúi của Bắc Thần gia xách lên rồi ném đi sao?
Thật là quá mất mặt.
Lúc này, rất nhiều người đều nhìn Lý Ngạo Khung lảo đảo mà thấy kì lạ, xung quanh yên tĩnh, không có một tiếng động.
Mà sự im lặng này, cộng với những ánh mắt hiếu kì kia, dường như khiến Lý Ngạo Khung nổi điên lên!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa, ta sẽ khoét hết mắt của các ngươi bây giờ!” Lý Ngạo Khung tức hộc máu mà rống lên.
Một bầy văn võ bá quan đều im lặng quay mặt đi, nhưng trong lòng bọn họ, sự kính nể đối với vị đại công tử xưa nay vẫn diễu võ dương oai của Dao Trì Lý gia, đã giảm đi một bậc.
Lúc này, ánh mắt Lý Ngạo Khung bốc hỏa mà trừng Bắc Thần Ảnh. Bắc Thần Ảnh không nói gì, chỉ hất mặt lên khiêu khích hắn.
“Sao nào? Muốn đánh nhau hả?” Hiện tại Lý Ngạo Khung yếu ớt như vậy, hắn dùng một ngón tay cũng có thể đánh bại được.
Lý Ngạo Khung cắn chặt răng, trên trán nổi đầy gân xanh, bàn tay cũng siết chặt, nhưng cuối cùng cũng chỉ dám tức giận mà quay mặt đi chỗ khác!
Lý Nghiêu Tường vốn muốn trút giận giúp Lý Ngạo Khung.