Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 745: Cái chết của tô lạc (15)



Cũng chính bởi vì nàng thích Nam Cung Lưu Vân, cho nên Tô Lạc mới bị Dao Trì Lý gia truy sát hết lần này đến lần khác!

Mặc dù may mắn sống đến bây giờ, nhưng cơn tức kia, nàng vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua cho Lý Dao Dao được chứ? 

Phải biết rằng, Tô Lạc nàng từ trước đến nay có thù là phải trả ngay.

Mà lời nói của Tô Lạc, đã đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy lòng của Dao Trì tiên tử.

Nàng đã sắp đặt mọi thứ ở Tử Ngư Điện, để đảm bảo còn hạ Sắc Dục Mị Dược, nhưng đã đến mức đó rồi, Nam Cung Lưu Vân vẫn đẩy nàng ra. 

Lý Dao Dao vẫn nhớ kỹ, lúc đó cơ thể của Nam Cung Lưu Vân dường như không còn đứng vững được nữa, nhưng hắn vẫn lảo đảo đi ra ngoài.

Nàng đã cởi bỏ hết y phục, cả người nhào tới ôm lấy hắn, nhưng hắn vẫn dùng toàn lực mà đẩy nàng ra.

“Lý Dao Dao, nếu như vẫn còn muốn làm muội muội của bổn vương, bây giờ lập tức buông tay ra!” 

“Lý Dao Dao, đời này người duy nhất mà bổn vương muốn là Tô Lạc, không phải ngươi, ngươi cút ngay ra cho bổn vương!”

“Lý Dao Dao, nếu như ngươi muốn chết, thì tiếp tục đi!”

Lời của hắn, mỗi câu đều lãnh khốc, mỗi câu đều tuyệt tình. 

Giống như một cái tát mạnh mẽ tàn nhẫn giáng xuống mặt nàng, khiến cho mơ tưởng của nàng nát tan.

Thế nhưng, hắn càng cự tuyệt, nàng lại càng muốn có được hắn, không tiếc bất cứ giá nào.

Lý Dao Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm mở mắt ra, trong mắt là sát khí đằng đằng. 

“Tô Lạc! Bây giờ, ngươi vẫn còn một chút thời gian cuối cùng, nói lời trăng trối đi.” Lý Dao Dao hờ hững nhìn Tô Lạc.

Trong lòng Tô Lạc lóe lên một dự cảm xấu. Nhưng vẻ mặt không hề biến đổi.

“Hừ! Lý Dao Dao, ngươi cho là, cấp sáu như ngươi có thể thắng được ta sao?” Tô Lạc nhếch mày khinh thường. 

“Nếu như không tin, vậy hãy thử xem!” Trong mắt Lý Dao Dao hiện lên một tia sáng ác độc.

Vừa dứt lời, chỉ thấy hai tay nàng ta rung lên, hai sợi dây leo từ trong ống tay áo của nàng bay ra quấn lấy Tô Lạc.

Tô Lạc đã sớm có sự phòng bị. 

Đúng lúc hai sợi dây leo mạnh mẽ lao tới, Tô Lạc liền dùng hai ngọn lửa phóng về phía nó.

Ngọn lửa gặp sợi dây leo, nhưng lại không thể đả thương được nó. Sợi dây cuốn không gặp chút trở ngại nào mà phóng thẳng về phía Tô Lạc.

Trên mặt Lý Dao Dao lộ ra một nụ cười nhạt: “Chẳng qua chỉ là một ngọn lửa sơ cấp, há có thể làm tổn thương được ta?” 

Trong lòng Tô Lạc có chút chán nản.

Vũ khí chiến đấu mà nàng nắm chắc nhất chính là pháp thuật hệ hỏa, còn về hệ mộc, nàng căn bản chưa từng học qua.

Nếu như hệ hỏa không được, vậy chỉ có thể dùng Đại Hư Không Thủ Ấn được tạo ra từ trong không gian mà thôi. 

Tô Lạc đột nhiên sử dụng Đại Hư Không Thủ Ấn trên đỉnh đầu Dao Trì tiên tử.

Thế nhưng, cả cơ thể nàng đều bị dây leo quấn quanh.

Dây leo cứng cáp, vừa bền vừa mạnh, tốc độ lại cực kỳ nhanh, gói Tô Lạc thành bánh tét luôn. 

Lý Dao Dao cười lạnh: “Xem ra tu vi của ngươi rất bình thường. Với chút bản lĩnh này, ngươi có tư cách gì mà tranh giành Tam sư huynh với ta chứ!”

“Ngươi cho rằng ngươi thắng ta rồi ư?” Tô Lạc cười nhạt.

“Treo lên cho ta!” Lý Dao Dao lạnh lùng quát một tiếng. 

Thế là, hai đầu sợi dây leo cứng cáp buộc vào các cột, treo Tô Lạc lơ lửng lên giữa không trung.

“Đi!” Lại một sợi dây leo từ phía sau Dao Trì tiên tử phóng về phía Tô Lạc.

“Quất vào mặt cho ta!” Sắc mặt của Dao Trì tiên tử hiện lên vẻ dữ tợn, hai mắt phát ra tia sáng nham hiểm mà độc ác. 

Thứ nàng hận nhất chính là khuôn mặt này của Tô Lạc.

Luận về dung mạo, Tô Lạc làm sao có thể sánh nổi với nàng, nhưng mắt của Tam sư huynh đã bị che mờ mất rồi! Ngoại trừ gương mặt này ra, những thứ khác đều không lọt vào mắt được.

Cho nên, nàng phải hủy hoại khuôn mặt này trước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.